Đệ Nhất Danh Sách

Chương 547: Dạo Chơi Công Viên Bằng Tàu Lửa


Nhâm Tiểu Túc điều khiển Ảnh tử chờ bên cạnh người của Hỏa Chủng. Hỏa Chủng để lại ba người bên ngoài, sáu người chui vào hố, không ngừng bỏ tài liệu vào hòm rồi kéo lên mặt đất.
Nhâm Tiểu Túc muốn để Ảnh tử thăm dò tình huống trong phòng thí nghiệm nhưng bị ba người canh giữ ngăn lại:
- Ngươi chỉ lo việc di chuyển thôi, còn lại không cần lo.
Ảnh tử gật đầu, im lặng đứng một bên. Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, vậy hắn nên chờ đám người này đem tư liệu lên đoàn tàu của mình rồi tính tiếp…
Nhiều người tranh đoạt tư liệu của phòng thí nghiệm chứng tỏ những thứ này rất đáng giá. Hắn cướp đồ từ tay nhân viên Hỏa Chủng, sau này Hỏa Chủng có ghi hận hẳn cũng sẽ tính lên đầu Vương Tòng Dương thôi…
Thành viên của Hỏa Chủng đứng bên cạnh Ảnh tử cũng không hoài nghi gì. Kỳ thật, họ rất cẩn thấy. Vì mỗi siêu phàm giả chỉ có một năng lực siêu phàm riêng biệt sau khi thấy đoàn tàu, họ cũng chẳng hoài nghi đối phương là giả. Nếu có thì cũng chỉ có năng lượng giống nhau theo hệ, như hệ thủy, hệ hỏa… các loại mà thôi.
Không thể có hai siêu phàm giả cùng sở hữu năng lực giống nhau.
Theo thời gian dần trôi, từng hòm bạc được đưa lên. Thành viên Hỏa Chủng nhìn Ảnh tử:
- Hiện tại giao trước phân nửa thù lao cho ngươi. Ra ngoài hàng rào lại đưa phần còn lại. Tài khoản của ngươi vẫn như cũ chứ?
Nhâm Tiểu Túc nhất thời nóng nảy, tiền này sao có thể chuyển cho Vương Tòng Dương được. Việc là hắn làm tiền phải là của hắn chứ.
Ảnh tử nhanh chóng dùng cành cây viết một dãy số lên mặt đất. Đằng sau còn có 6 chữ, người tốt cả đời bình an.
Thành viên Hỏa Chủng bị chọc cho vui vẻ:
- Đổi số tài khoản rồi hả, được thôi!
Nói xong, hắn liền ra hiệu cho người bên cạnh chuyển tiền. Số tiền theo ước định là 2.000.000 đồng. Bây giờ chuyển trước 1.000.000 đồng.
Thành viên Hỏa Chủng đánh giá Ảnh tử:
- Sớm đã nghe nói Vương Tòng Dương cực kỳ cẩn thận. Không ngờ bọc kín vậy còn chưa tính, ngay cả giọng nói cũng không để lộ. Làm sao, sợ có người dựa vào âm thanh tìm được ngươi à?
Ảnh tử không nói chuyện được đối phương tự hiểu thành Vương Tòng Dương cẩn thận.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy dùng danh nghĩa của Vương Tòng Dương ở Trung Nguyên rất tiện nha!
Còn về việc sau này Vương Tòng Dương gặp nạn thế nào thì đâu có quan hệ gì với Nhâm Tiểu Túc hắn!
Đúng lúc này, tư liệu đã được chuyển xong. Thành viên Hỏa Chủng để 13 rương tài liệu lên đoàn tàu.
Không chờ họ kịp rút lùi thì ánh đèn pin từ bên ngoài dần tới gần. Nhân viên Hỏa Chủng nhíu mày nhìn Vương Tòng Dương:
- Ngươi bán đứng chúng ta?
Một thành viên Hỏa Chủng tỉ mỉ nhìn nơi phát ra ánh đèn:
- Là binh sĩ tuần tra của Chu thị, hẳn là tuần tra hằng ngày, có cần giết đi không?
- Giết họ đi.…
Một người rút bội đao bên hông ra, nói:
- T4138, ngươi dẫn theo 5 người ở lại, giết tổ đội này. Ba chúng ta theo đoàn tàu hơi nước rời đi. Giết xong thì tới phòng an toàn ẩn nấp. Đợi nhiệm vụ mới trong hàng rào 73.
- Đã rõ.
Đám người T4138 cung kính đáp.
- Phải để họ có cơ hội nổ súng, hấp dẫn lực chú ý về phía các ngươi thì chúng ta mới có thể thuận lợi mang tư liệu rời đi, hiểu không?
- Đã rõ!
Đám T4138 lại trả lời.
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh lắng nghe. Đám người này toàn gọi nhau bằng danh hiệu.
Trong bóng tối của công viên Giải Phóng. Sáu thành viên Hỏa Chủng giết tới, binh sĩ tuần tra còn chưa tới gần đoàn tàu đã bị phục kích…
Binh sĩ tuần tra theo lẽ thường dò xét công viên. Ba mươi người đi thành hai hàng. Vì đây chỉ là quá trình kiểm tra theo trình tự nên họ không mở chốt an toàn của súng.
Hơn nữa, hai viên đạn đầu tiên trong ổ còn là đạn giấy, dùng để cảnh báo.
Không phải họ ngu xuẩn mà là tuần tra trong hàng rào đều sẽ như thế.
Có điều, khi họ đi qua một rừng cây trong công viên. Sau lưng bỗng truyền tới tiếng động. Tổ trưởng nhìn lại thì thấy sáu chiến hữu sau cùng đã bị người khác cắt cổ ngã xuống.
Hơn nữa, đối phương còn không thèm chạy trốn mà nhìn họ cười.
- Chiến đấu! Nổ súng!
Tổ trưởng quát.
Nói xong, mọi người mở chốt an toàn. Thế nhưng sáu người đánh lén họ chẳng khác nào ma quỷ, tốc độ di chuyển cực nhanh. Họng súng căn bản không đuổi kịp tốc độ của đám người này.
Một trận gió thổi tới, lá cây xào xạc. Tiếng bước chân của kẻ địch như đang kề bên nhưng binh sĩ tuần tra lại không kịp nhìn rõ.
Tiếng súng vang lên trong công viên Giải Phóng. Từ sau sự kiện Đông Hồ, thần kinh người trong hàng rào 73 luôn căng chặt. Thế nhưng khiến họ không ngờ tới là, trong lúc họ cảnh giới nghiêm ngặt như thế mà vẫn có người ra tay. Hơn nữa mục tiêu còn là binh sĩ tuần tra!

Nghe tiếng súng, thành viên Hỏa Chủng đứng bên cạnh Ảnh tử lên tiếng:
- Đi thôi Vương Tòng Dương, xông ra từ cử Đông, phá vỡ miệng cống chạy thẳng rồi quẹo về hướng nam. Ở đó sẽ có người tiếp ứng chúng ta.
Ảnh tử dẫn đầu tiến lên đoàn tàu hơi nước. Người của Hỏa Chủng nhìn chằm chằm “Vương Tòng Dương” để tránh đối phương lừa đối mình.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thừa dịp đám người bên xe liền bám vào bên ngoài toa tàu.
Đoàn tàu hơi nước di chuyển. Đám người Hỏa Chủng chợt phát hiện đoàn tàu không chạy theo lời họ nói mà vẫn chạy vòng quanh công viên.
Sau khi phát hiện chuyện này, thành viên Hỏa Chủng cau mày:
- Tại sao không đi? Ngươi đi vòng vòng làm gì. Ngươi tính chơi vòng quay xe lửa hay gì?!
Kết quả họ lại thấy “Vương Tòng Dương” rút Hắc đao ra.
Thành viên Hỏa Chủng cười lạnh:
- Thì ra muốn đen ăn đen, nhưng ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách à? Chúng ta có 3 người, ngươi chỉ có một người thôi. Năng lực ngươi đã dùng, chúng ta lên xe rồi thì ngươi tưởng ngươi có thể giết được bọn ta?
Kỳ thật, thành viên Hỏa Chủng suy nghĩ không hề sai. Mỗi siêu phàm giả chỉ có một năng lực siêu phàm mà thôi. Hiện tại mọi người ở trong đoàn tàu, tố chất thân thể Vương Tòng Dương lại không bằng những chiến sĩ đã qua cải tạo như họ nên Vương Tòng Dương muốn đen ăn đen chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Chỉ là họ không nghĩ tới, người trước mặt không phải Vương Tòng Dương, hoặc nói chính xác hơn, không phải người…
Đột nhiên đoàn tàu thắng gấp. Vì lực quán tính to lớn mà ba người Hỏa Chủng lảo đảo một chút trước khi xông về phía Ảnh tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận