Đệ Nhất Danh Sách

Chương 760: Ước Hẹn


Vương Uẩn đứng tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định. Biến cố tới quá nhanh khiến hắn không cách nào nghĩ ra rốt cục mục đích của đối phương là gì.
Bất qua khi nhìn cái ổ cứng trong tay, không nói tới gì khác thì thứ này cũng do hắn cướp từ tay Vương Văn Yến.
Vương Văn Yến là nhân vật không thấy thỏ không ra tay. Hắn hao hết tâm tư trò trộn vào đây cướp thứ này chứng tỏ đây là món đồ có giá trị rất cao!
Nghĩ tới đây, Vương Uẩn thở dài, hắn xém nữa thì quên ước nguyện ban đầu khi mình tới Thánh Sơn rồi.
Tuy đầu óc hắn linh hoạt nhưng giá trị vũ lực thua xa đám Nhâm Tiểu Túc.
Điều này khiến Vương Uẩn cảm thấy tương lai của mình có phần bất định.
Hiện tại hắn nhìn ổ cứng trong tay. Tốt xấu gì khi trở về cũng có cái mà ăn nói. Về phần có nhận được chức vị trưởng phòng phòng tình báo không thì phải xem cái ổ cứng này quan trọng cỡ nào.
Bất quá trong lòng Vương Uẩn vẫn còn lo lắng, Vương Văn Yến và chủ nhân An Kinh tự bỏ qua ổ cứng này quá nhanh. Điều này khiến trong lòng Vương Uẩn có phần thấp thỏm.
Vì hắn nghi ngờ thứ này có vấn đề!
Thế nhưng, dựa vào việc Hỏa Chủng và Dương An Kinh phối hợp diễn kịch. Hành động này của Dương An Kinh thật sự rất kỳ quái.
Dương An Kinh đã sớm hiểu rõ tình cảnh của Vương Uẩn, nếu hắn tay không rời khỏi Thánh Sơn sẽ khó lòng trở thành trưởng phòng, hơn nữa còn phải đối mặt với sự truy sát của hai đối thủ cạnh tranh, tới lúc đó sinh tử khó bảo toàn.
Giống như những gì Khánh Thận đã nói, An Kinh tự một khi muốn cùng ngươi diễn kịch, họ sẽ không bao giờ sợ ngươi không phối hợp.
Thỉnh thoảng, Khánh Thận thầm nghĩ, chủ nhân của An Kinh tự thật sự là nữ nhân ư?
Vương Uẩn nhìn ổ cứng trong tay không biết nên làm sao. Dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan này, hắn đột nhiên nhớ tới lời dụ dỗ của đại lừa dối… tới Tây bắc!
Sau một khoảng thời gian im lặng hồi lâu, Vương Uẩn nhìn dãy núi phía xa thở dài, hắn không thể chỉ dựa vào một câu của Khổng thị liền lập tức phản bội đại lừa dối.
Hắn nói với cấp dưới:
- Hiện tại theo ta rời Thánh Sơn, về nhà!
Nói xong, hắn không quay đầu mà đi về hướng ngược lại. Những chuyện phát sinh sau này ở Thánh Sơn không liên quan gì tới hắn nữa.
Cấp dưới nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy dường như trưởng quan nhà mình đã có quyết định gì đó.
Bấy giờ, sau khi giết Trần Lục Tại, Nhâm Tiểu Túc cũng không vào cao ốc. Bởi vì khi Trần Lục Tại chết, một con hạc giấy nhỏ bay về phía hắn.
Nhâm Tiểu Túc tính vươn tay bắt lấy hạc giấy, chỉ là hắn đột nhiên nhớ tới năng lực siêu phàm của cô cô Dương Tiểu Cận thì ngượng ngùng thu tay. Thậm chí còn có chút chột dạ suy nghĩ, có phải cô cô Dương Tiểu Cận đã phát hiện hắn từng bắt lấy mấy con hạc giấy trước không…
Hạc giấy bay tới sau một tòa nhà, Nhâm Tiểu Túc như có điều suy nghĩ mà đi theo. Sau khi quẹo vào, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy một nữ nhân đột mũ lưỡi trai, mặc đồng phục tác chiến màu đen đứng trong bóng râm.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời ngây người, thì ra hắn đã sớm gặp qua cô cô Dương Tiểu Cận. Lúc trước, sau khi hắn bắt lấy hạc giấy, đối phương đột nhiên xuất hiện ở ngoài thị trấn 61.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần chột dạ… không ngờ khi đó đối phương tới vì hắn. Chỉ là tiên sinh kể chuyện đã yểm hộ, giúp đối phương không bắt được hắn.
Dương An Kinh đứng trong bóng râm, đánh giá Nhâm Tiểu Túc rồi hỏi:
- Hạc giấy ở thị trấn 61 là ngươi bắt?
Nhâm Tiểu Túc cười xấu hổ:
- Ha ha ha, hạc giấy? Hạc giấy là cái gì…
- Ngươi biết ta là ai…
Dương An Kinh nói một cách khẳng định:
- Nếu không biết thì chuẩn bị chiến đấu đi. Chung quy bây giờ trong giới siêu phàm giả, ngươi là người có thanh danh hiển hách nhất.
- Không có, không có…
Nhâm Tiểu Túc ngại ngùng trả lời
- Ngươi phải biết ta không thích ngươi…
Dương An Kinh nói:
- Ta đã an bài Tiểu Cận tới đại học Thanh Hòa, cố ý che giấu tin tức của ngươi. Kỳ thật ngươi không cần giả bộ tôn kính ta, ta biết ngươi chắc chắn cũng cảm thấy bất mãn.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi đứng thẳng người, không cười nữa:
- Ta thật sự cảm thấy ngươi làm không đúng. Lựa chọn của nàng là của riêng nàng. Dù ngươi là cô cô cũng không thể can thiệp.
Dương An Kinh cười, vỗ tay:
- Đây mới là khí thế mà siêu phàm giả phá hủy hàng rào nên có.
Nhâm Tiểu Túc thầm chột dạ, sao bây giờ hắn lại thành siêu phàm giả chuyên phá hủy hàng rào rồi?
Hắn nghĩ nghĩ:
- Lần này cô tới là có chuyện gì?
- Nhìn bộ dáng không biết xấu hổ gọi ta cô cô của ngươi thật đúng là có chút đáng yêu…
Dương An Kinh lên tiếng.
- Có chuyện gì ngài cứ nói. Dù sao ngài cũng là cô cô của Tiểu Cận. Ngài có thể đồng ý chuyện của hai ta càng tốt, ta không muốn làm khó nàng…
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Được rồi, ta sắp phải rời đi. Sau khi kết thúc chuyến đi này, các ngươi tới hàng rào 61 làm giúp ta 3 chuyện, ta sẽ không… cản trở các ngươi nữa…
Dương An Kinh nói:
- Đây không phải uy hiếp, dù ngươi không tới cũng không sao.
Nói xong, Dương An Kinh dứt khoát xoay người rời đi. Mà Nhâm Tiểu Túc vẫn đứng yên tại chỗ nhíu mày, không biết đến cùng Dương An Kinh muốn gì.
Lúc này, ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc về Dương An Kinh không còn là một trưởng bối đơn thuần mà là một nữ nhân biết về thuật quyền mưu. Hiện tại đối phương đã dấn thân vào vòng xoáy quyền lực, là một trong những nhân vật quan trọng trong đó.
Đi? Hay không đi?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân cần phải thương lượng lại với Dương Tiểu Cận về chuyện này.
Hiện tại, Thánh Sơn chẳng khác nào một tòa bảo khố. Mọi người không sợ ai làm phiền mà tìm kiếm những tư liệu quý giá có trong mấy tòa cao ốc.
Cùng lúc đó, đám Lý Thần Đàn cũng đã ra ngoài tụ hợp với Nhâm Tiểu Túc. Khánh Thận dẫn mọi người đi trên một con đường nhỏ, mau chóng rời khỏi Thánh Sơn.
Nhâm Tiểu Túc không thấy Nhan Lục Nguyên liền hỏi vội:
- Vật thí nghiệm 01 đâu?
Kết quả La Lam giải thích xong, Nhâm Tiểu Túc mới biết thì ra chuyện này là do An Kinh tự và Hỏa Chủng diễn kịch.
Điều này khiến trong lúc nhất thời Nhâm Tiểu Túc không biết nên nói gì. Hắn lãng phí ngần ấy thời gian, bất chấp nguy hiểm chỉ để bị lừa.
Hắn tới đây là để tìm Nhan Lục Nguyên a. Đám người đó muốn ồn ào thế nào cũng được, liên lụy tới Nhan Lục Nguyên làm gì.
Chỉ trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc bỗng có xúc động muốn hủy diệt Thánh Sơn…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận, thấp giọng kể về chuyện gặp Dương An Kinh rồi hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta có nên đi không?
Dương Tiểu Cận suy nghĩ:
- Đi hay không ngươi tự mình quyết định. Đừng vì ta mà làm chuyện trái lương tâm. Không ai có thể dùng ta uy hiếp ngươi, ta sẽ không vì thái độ của bất kỳ ai mà thay đổi cái nhìn về ngươi.
Nhâm Tiểu Túc có hơi cảm khái, Dương Tiểu Cận càng suy nghĩ vì hắn, hắn lại càng không muốn làm khó Dương Tiểu Cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận