Đệ Nhất Danh Sách

Chương 629: Tên Của Ngươi

Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không ngờ lại gặp được Giang Tự ở đây.
Lúc trước hắn chưa nghe ai nói qua đối phương làm giáo sư dạy học ở đại học Thanh Hòa cả.
Bất quá việc này đúng là kinh hỉ, khi quay về phải nói cho Tần Sanh biết mới được.
Chúc mừng biểu ca hắn trở thành lớp trưởng lớp xã hội, nhân văn và chính trị.
Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt mà…
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc có phần bực bội nhưng dù sao cũng là không khá ổn…
Nhâm Tiểu Túc ngồi vào chỗ.
Kỳ thật hắn hiểu Giang Tự đã nhận ra hắn không phải sinh viên lớp này, thế nhưng đối phương không vạch trần mà thôi.
Chỉ thấy Giang Tự đi lên bục giảng, nhìn các sinh viên ở dưới:
- Vào cuối khóa, ta sẽ để các ngươi tới làm phóng viên của tạp chí hi vọng rồi viết một bài luận.
Bây giờ mọi người muốn hỏi gì cứ hỏi.
Một nữ sinh đột nhiên lên tiếng:
- Giáo sư, đầu khóa người đã giảng về địa lý chính trị của ba nhà Vương, Chu, Khổng.
Mà Lạc thành chúng ta lại ở giữa 3 nhà là việc vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại trường học đã giới nghiêm có quan hệ gì với những điều lão sư giảng không?
Giang Tự nghĩ nghĩ rồi nói:
- Có quan hệ nhất định.
Bất quá đây không phải chuyện mà các ngươi phải lo.
Chuyện có lớn hơn nữa cũng không lan tới trường học đâu.
Một nam sinh khác lại hỏi:
- Lão sư, ta muốn hỏi một vấn đề.
Ngài nói tập đoàn đều tham lam, điều này sẽ không thay đổi chỉ dựa vào việc đổi lãnh đạo.
Vì tập đoàn cần ổn định quyền lực và lợi ích của họ.
Vì thế mới không ngừng phát triển.
Thế nhưng muốn duy trì những điều sẽ cần có kết cấu giai cấp ổn định đúng không?
- Không đúng…
Giang Tự lắc đầu:
- Ổn định giai cấp đôi khi sẽ khiến con người ta lười biếng.
Kẻ thống trị có tham vọng càng lớn sẽ chọn cách tiên phong phá vỡ giai cấp trong hàng rào, khiến tầng lớp bên dưới có thể bộc lộ toàn bộ khả năng.
- Vậy Vương thị tuyên bố hàng rào 61 tiếp nhận lưu dân có phải chứng minh Vương Vũ Tri có tham vọng rất lớn không?
Một nam đồng học hỏi.
- Đúng thế…
Giang Tự nói:
- Ta không hoài nghi chuyện này.
Hơn nữa việc lưu dân tới hàng rào 61 khiến thương nghiệp của Chu thị và Khổng thị trọng thương. Đây là sách lược một hòn đá ném trúng hai con nhạn.
Ta thật sự bội phục sự quyết đoán này của Vương Vũ Tri.
Hắn muốn sử dụng sách lược này sẽ bị những người đang hưởng lợi ích ngăn cản.
Vì hàng rào trống cần có được bổ sung rất nhiều nhân lực nên việc Vương Vũ Tri sử dụng chính sách này mới thuận lợi như vậy. Điều này cũng nói lên quyền thống trị của hắn trong Vương thị rất ổn định.
Không ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, rốt cục vẫn là Giang Tự nhìn xa hơn hắn.
Hắn chỉ thấy được Vương thị khiến Chu thị và Khổng thị chịu tổn thương chứ không nghĩ được tới những chuyện khác.
Giang Tự từ tốn nói, hắn phân tích rõ ràng và cẩn thận kế sách của Vương thị trong vòng 20 phút.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có phần hâm mộ những sinh viên này.
Chỉ cần đóng học phí đầy đủ là có thể nhận được trí tuệ mà một người phải tích lũy cả đời mới được.
Trong suốt buổi học, Giang Tự cũng không máy móc dạy học mà dùng từng vấn đề khác nhau để trả lời cho sinh viên.
Giang Tự kêu mọi người chú ý tin thời sự, sau đó lại thông qua ít việc khác mà giảng bài.
Cách này không khiến việc dạy học bị cứng nhắc lại giúp sinh viên có thêm không gian tự suy nghĩ.
Một nữ sinh lên tiếng:
- Lão sư, ta thấy gần đây trên trang năm của tạp chí có in một câu. Đừng để bi ai của thời đại trở thành bi ai của ngươi.
Vì sao ngài lại đăng câu này lên.
Tất cả chúng ta đều rất thích câu này.
- Việc này hả…
Giang Tự cười cười.
Hắn hữu ý vô tình nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đây là một thiếu niên xấp xỉ các ngươi nói với ta.
Vì ta rất thích nên mới đăng lên tạp chí.
Sinh viên trong lớp hai mặt nhìn nhau.
Họ không ngờ người nói câu này là một thiếu niên xấp xỉ họ.
Nói tới đây, đột nhiên Giang Tự nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Lớp trưởng, ngươi có gì muốn hỏi không?
Cả lớp đồng loạt nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, người tới điểm danh thay lại được làm lớp trưởng….
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng vừa vặn có vấn đề muốn hỏi:
- Lão sư, chuyện ta muốn hỏi là, trí thông minh nhân tạo của Vương thị có đáng tin không?
Giang Tự suy tư:
- Bây giờ nói nó có đáng tin không vẫn còn quá sớm.
Bất quá trong phương diện quản lý hàng rào thì hiện tại nó rất có ích.
Bất quá ta từng nghe một chuyện xưa, chỉ là tùy tiện nghe được thôi, kể các ngươi nghe một chút.
- Một kỹ sư máy tính về hưu của Vương thị từng nói.
Có lần hắn nhàm chán nên làm một bài kiểm tra với trí thông minh nhân tạo.
Bài kiểm tra này sẽ cho biết trí thông minh nhân tạo có trí năng hay không.
Nếu vượt qua ba phần của bài kiểm tra, chứng tỏ nó có trí năng.
- Kỳ thực bài kiểm tra đã có từ lâu, không thể dùng nó làm tiêu chuẩn chính xác.
Hơn nữa, vị kỹ sư kia tự tin rằng trí thông minh nhân tạo của Vương thị thật sự có thể thông qua bài kiểm tra.
Giang Tự cười nói:
- Cho nên, hắn thực hiện việc này chỉ để giết thời gian thôi.
Nhưng ngoài ý muốn là trí thông minh nhân tạo lại không vượt qua bài kiểm tra này.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chuyện xưa này Giang Tự có ẩn ý gì đó.
Tuy đối phương không nói rõ mà chỉ nói là một chuyện xưa, cơ mà thâm ý trong câu chuyện xưa này thật sự rất sâu a.
Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới chuyện trí thông minh nhân tạo không báo động chuyện thường xuân ở hàng rào 61.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc càng có thêm hứng thú với bài giảng của Giang Tự, về sau hắn phải tới nghe thêm mới được.
Lúc tan học, Giang Tự lấy danh sách sinh viên ra, cười như không cười nhìn Nhâm Tiểu Túc, nói:
- Bây giờ điểm danh, không có sẽ bị trừ sạch điểm của kỳ thi cuối kỳ.
- Thư Lâm Lâm.
- Có.
- Cao Dĩnh Ngữ.
- Có.
- Trịnh Hàng.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ:
- Có.
Nhưng ngay sau đó, Giang Tự bỗng gọi lên một cái tên:
- Dương Tiểu Cận.
Trong lớp yên tĩnh lại, Nhâm Tiểu Túc sững sờ!
Cái tên này đột nhiên vang lên xuất hiện chẳng khác nào một viên đạn bắn tỉa bắn vào tim hắn cả.
Hắn quá quen thuộc với tên gọi này.
Khi Giang Tự đọc lên, toàn thân Nhâm Tiểu Túc tê dại, ngồi ngốc tại chỗ.
Tên đã lâu không gọi, người đã lâu không gặp.
Giang Tự cau mày:
- Dương Tiểu Cận có đây không?
Trước kia Dương Tiểu Cận từng hỏi Giang Tự một vấn đề nên ấn tượng của hắn với cô bé này rất sâu sắc. Đơn giản là vì đối phương không giống sinh viên bình thường, trông tàn khốc hơn.
Bấy giờ, một đồng học giải thích:
- Lão sư, Dương Tiểu Cận đã nghỉ học từ 10 ngày trước và rời khỏi lạc thành.
Mấy hôm trước ngài không điểm danh nên không biết.
- À…
Giang Tự thở dài:
- Đáng tiếc…
Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh.
Bắt đầu nhớ tới người ngồi đây là đồng học của Dương Tiểu Cận.
Thì ra Dương Tiểu Cận đang học tại đây, chỉ là hiện tại vì chuyện gì đó nên đã tạm nghỉ.
Khi Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ thì Giang Tự nói với hắn:
- Bạn học Trịnh hàng, sau khi tan học hãy tới phòng làm việc của ta một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận