Đệ Nhất Danh Sách

Chương 559: Vật Thí Nghiệm Đột Kích

Quân nhân mặc thường phục nói chuyện cũng có lý, chủ yếu là hắn ta không muốn nghe lời Nhâm Tiểu Túc.
Hơn nữa, hắn thật sự đã thuyết phục được những người khác.
Phương Trì kéo tay Chu Nghênh Tuyết:
- Ta cảm thấy họ nói đúng đấy.
Chúng ta không cần đi, nếu Khánh thị đánh tới đây, quan quân Vương thị sẽ thương lượng với đối phương.
Chắc chắn không thành vấn đề, Khánh thị sẽ không một lúc đối đầu hai kẻ địch.
Phương Trì không đồng ý với Nhâm Tiểu Túc, ngược lại còn khuyên nhủ Chu Nghênh Tuyết. Vì Chu Nghênh Tuyết là trợ lý của Nhâm Tiểu Túc nên chắc chắn Nhâm Tiểu Túc sẽ nghe lời nàng.
Chỉ là nghe đối phương nói vậy thì tức không có chỗ trút.
Nếu Khánh thị đánh tới còn đỡ, hắn chỉ sợ kẻ địch không phải Khánh thị mà thôi.
Khánh thị mà đánh chiếm hàng rào 74 thì Nhâm Tiểu Túc hắn chạy làm cái rắm gì. Hắn còn có thể đi ngang trong hàng rào nữa đấy.
Đến lúc đó đâu cần quan quân Vương thị đi thương lượng. Nhâm Tiểu Túc hắn chính là quan quân vô thời hạn của Khánh thị đấy!
Lúc còn ở trận địa 313, Nhâm Tiểu Túc giúp Khánh Chẩn lấy được bản đồ bày bố quân sự. Hơn nữa trước sau từng giúp La Lam không biết bao nhiêu lần.
La Lam từng nói sẽ cho hắn chức thiếu tướng để hắn chơi cho đã. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại nghiêm khắc cự tuyệt, quan hắn không cần, trả đủ thù lao cho hắn là được.
La Lam nói, nếu hắn muốn thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tới Khánh thị nhậm chức.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám quan quân mặc thường phục nói như chém đinh chặt sắt, cứ như lời nói của họ trước mặt Khánh thị rất có trọng lượng vậy. Thế nhưng điều Nhâm Tiểu Túc sợ nhất là người tới không phải Khánh thị.
Chung quy lúc trước La Lam vừa mới giao hảo với Chu thị. Hắn hiểu rõ Khánh Chẩn không phải người hiếu chiến.
Chu thị không tuyên chiến với Khánh Chẩn thì Khánh Chẩn cũng chẳng rảnh rỗi để binh sĩ bôn ba hơn 500 ki lô mét đường núi tới Trung Nguyên làm gì.
Vào lúc này, tiếng chuông hiệu của hàng rào 74 vang lên.
Nhâm Tiểu Túc ngây người, hắn hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Tiếng chuông của Trung Nguyên có giống với tiếng chuông của Tây bắc và Tây nam không?
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Giống nhau, đều chứng tỏ hàng rào đang gặp nguy hiểm.
Chỉ thấy xe của binh sĩ tuần tra chạy ngang qua, phát loa lớn:
- Cư dân hàng rào không được tự tiện rời khỏi nhà. Nếu gặp phải sinh vật lạ hãy mau chóng gọi tới dãy số 077 để báo cho binh sĩ Chu thị biết.
Trong nhà cư dân có điện thoại bàn có kết nối với đường dây nóng, giống với loại Nhâm Tiểu Túc từng thấy trong tiệm thuốc.
Nhâm Tiểu Túc nghe đối phương nói vậy thì sắc mặt trầm xuống. Hắn nhìn Lý Nhiên và đám quân nhân:
- Không cần đi nữa, muốn đi cũng không được.
Nhâm Tiểu Túc đã đoán được là thứ gì tấn công hàng rào 74 rồi. Ngoại trừ thứ đồ chơi kinh khủng như vật thí nghiệm ra thì e rằng chẳng còn gì khiến cả một tập đoàn kiêng kỵ như lâm vào đại địch thế này.
Nếu bên ngoài thật sự là vật thí nghiệm thì hiện tại nơi hoang dã mới là chỗ nguy hiểm nhất
Lời quân nhân nói là không cần biết ai đánh vào cũng không đụng tới cư dân hàng rào càng trở nên vô nghĩa hơn vào lúc này.
Vật thí nghiệm chủ yếu là muốn tàn sát cư dân trong hàng rào đấy.
Chu Nghênh Tuyết thấy sắc mặt Nhâm Tiểu Túc trở nên nghiêm túc thì vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc là thứ gì đánh tới?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi cũng là người Tây nam, hẳn đã nghe qua vật thí nghiệm….
Sắc mặt Chu Nghênh Tuyết tái nhợt, trợn tròn mắt. Phải biết vật thí nghiệm đã tiêu diệt vài tòa hàng rào ở Tây nam rồi.
Ngay sau đó Chu Nghênh Tuyết nói với Lý Nhiên:
- Nhiệm vụ của ta chỉ là bảo vệ ngươi. Hiện tại muốn sống thì đi với chúng ta, đừng quản những người khác nữa.
Lý Nhiên có phần luống cuống. Nàng nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc không nói gì, chỉ nhíu mày suy nghĩ.
Quân nhân bên cạnh nghe Chu Nghênh Tuyết nói vậy thì không vui:
- Mời các ngươi tới chỉ để tăng sĩ diện cho chúng ta.
Ngươi thật sự cho rằng Nhuộm Nhuộm tiểu thư cần ngươi bảo vệ? Nàng đi theo chúng ta sẽ không ai tổn thương nàng được cả. Chúng ta là quân nhân đã qua huấn luyện!
Chu Nghênh Tuyết lạnh lùng nhìn đối phương:
- Hiện các người cũng đang bị Chu thị bắt thì lấy gì bảo hộ Lý Nhiên. Hơn nữa mấy người các ngươi có từng trải qua chiến tranh thật sự không cũng là một vấn đề ta thắc mắc đấy!
Vào lúc này, Lý Nhiên nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Thật sự đáng sợ như thế à? Ta cho các ngươi thêm tiền, các ngươi có thể bảo vệ tất cả mọi người không?
Quan quân ngăn lại:
- Tại sao phải cho họ thêm tiền, chỉ là một tên siêu phàm giả thôi. Hơn nữa trên đường chúng ta chưa từng thấy họ dùng năng lực siêu phàm. Nói không chừng chỉ là thứ hàng giả.
Lý Nhiên không nghe người này nói mà tiếp tục hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Ta có thể thêm tiền, có được không?
Thế nhưng điều khiến Lý Nhiên ngoài ý muốn là Chu Nghênh Tuyết lại quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, tựa hồ hỏi ý kiến Nhâm Tiểu Túc.
Giờ khắc này Lý Nhiên chợt phát hiện, e rằng Nhâm Tiểu Túc không phải trợ lý gì cả. Bằng không Chu Nghênh Tuyết sao có thể hỏi ý trợ lý của mình?
Bất quá nghĩ tới đây, Lý Nhiên chợt hiểu ra nhiều chuyện. Trên đường đi Chu Nghênh Tuyết không quản được Nhâm Tiểu Túc.
Nếu thiếu niên chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi sau dám tùy hứng làm bậy như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Mục Vãn Ca cũng đi ra từ trong khách sạn. Hắn nghe được động tĩnh từ trong phòng nên chạy ra, muốn tụ họp cùng binh sĩ, xem nên làm gì lúc này.
Mục Vãn Ca thấy không khí giằng co trong đại sảnh thì hỏi nhân viên đoàn làm phim chuyện gì. Kết quả nhân viên nói hắn biết, hiện tại hàng rào đang bị sinh vật không rõ lai lịch tập kích, hơn nữa đối phương còn vô cùng lợi hại. Hiện Lý Nhiên đang cầu Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc bảo vệ họ, thế nhưng quan quân mặc thường phục bên cạnh Lý Nhiên không đồng ý.
Mục Vãn Ca vừa nghe xong, lập tức chạy tới nắm thật chặt tay Nhâm Tiểu Túc, tình ý chân thành nói:
- Ta có tiền, mong ngươi hãy bảo vệ ta. Táng mạng này của ta là để cống hiến cho nghệ thuật chứ không phải cho quái vật…
Mọi người trong đại sảnh ngây ngẩn.
Lúc Lý Nhiên thấy Mục Vãn Ca chạy tới chỗ Nhâm Tiểu Túc mà không phải Chu Nghênh Tuyết cũng chẳng có gì bất ngờ, phảng phất như thế này mới đúng.
Bằng không vì sao Mục Vãn Ca nhất quyết muốn Nhâm Tiểu Túc đóng phim cho hắn? Thậm chí còn đuổi theo tới tận hàng rào 74?
Phải như vậy mới đúng chứ!
Nhân viên đi theo Mục Vãn Ca chỉ có 2 người. Đại bộ phần là người của Lý Nhiên, tổng cộng có hơn 30 người.
Nhâm Tiểu Túc không có hứng thú cứu vớt nhiều người như thế.
Huống chi, nếu vật thí nghiệm đánh vào thì mọi người trong hàng rào đều chịu cảnh cửu tử nhất sinh chứ làm gì còn sức lo cho người khác. Nhiều người tụ tập một chỗ bộ sợ vật thí nghiệm không tìm được họ hả.
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện ra vật thí nghiệm tấn công hàng rào cũng không quá tập trung tấn công người.
Cho nên những hàng rào đã bị tấn công ở Tây nam mới có một ít người sống sót thoát ra. Nhâm Tiểu Túc nghĩ, nếu vật thí nghiệm thật sự tấn công vào hàng rào 74, hắn có thể dựa vào năng lực của Chu Nghênh Tuyết mở một hầm tránh nạn nhỏ.
Chu thị sẽ không từ bỏ hàng rào 74. Đợi binh sĩ Chu thị đánh lui vật thí nghiệm, họ trở ra là được rồi
Thế nhưng, mọi chuyện có đơn giản như hắn nghĩ chăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận