Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1127: Chống Đỡ


Trong thành trấn Vaduz, Nhâm Tiểu Túc nghênh ngang đi phía trước, mà hai người Trần Trình cùng An An tựa như tùy tùng đi theo sau, cảm giác này khiến hai thợ săn tiền thưởng vô cùng nghẹn khuất.
Thỉnh thoảng Nhâm Tiểu Túc sẽ sai Trần Trình và An An đi mua một ít đồ ăn vặt, hơn nữa còn chịu không bỏ tiền...
Trần Trình buồn bực:
"Ngươi kêu chúng ta đi mua đồ cũng được đi, nhưng ngươi không bỏ tiền ra là sao. Số bánh ngọt này chúng ta đâu có ăn.”
Nhâm Tiểu Túc làm như lẽ đương nhiên nói:
"Ta không có tiền."
Hắn thật sự không có tiền, từ khi tới vương quốc Vu Sư hắn không cần bỏ tiền cho việc ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều có Miên Dương Nhân xử lý, căn bản không cần hắn ra tay.
Nhâm Tiểu Túc không thiếu vàng, cơ mà hắn không muốn dùng.
Một mặt vì tiền tệ nơi này muốn dùng vàng đổi phải tới ngân hàng Vu Sư, như thế sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Mặt khác, dùng tiền của người khác mua đồ cảm giác thật sự rất tốt.
Lúc này Trần Trình bỗng hiểu được vì sao Lý Thành Quả cùng Lưu Đình hai lại nghiến răng nghiến lợi mối khi nhắc về Nhâm Tiểu Túc. Con hàng này quả thật rất giỏi chọc tức người khác, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân đã khiến người ta muốn đứt hơi rồi.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, các ngươi có từng được huấn luyện cường độ cao chưa?”
“Huấn luyện cường độ cao?"
Trần Trình sửng sốt:
"Đương nhiên có."
"Huấn luyện phương diện nào?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi, hắn muốn biết nội dung huấn luyện của Vu Sư là thế nào để sau này trong lúc chiến đấu còn dễ đề phòng.
Trần Thành cùng An An liếc nhau một cái, dường như cũng không phải chuyện gì không thể nói:
"Trước lễ thành niên, chúng ta phải ngủ trong nghĩa trang một tối. Dù sợ tới mấy cũng không được chạy trốn hay la hét. Làm sai phải làm lại.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
"Còn gì nữa không?"
"Chúng ta còn phải ăn tươi nội tạng động vật, không thể được…. "
Trần Trình nói:
"Còn phải tự sinh tồn trên hoang dã một tháng."
"Có được mang theo Chân Thị Chi Nhãn không?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Đương nhiên có thể, Chân Thị Chi Nhãn là vũ khí của Vu Sư, Vu Sư không có vũ khí thì làm sao sinh tồn ngoài dã ngoại?”
Trần Trình nói.
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi:
"Ta không nói tới loại huấn luyện này.”
Trần Trình thấy bộ dáng chán ghét của Nhâm Tiểu Túc thì có chút không phục:
"Chỉ có thợ săn tiền thưởng chúng ta mới được huấn luyện như vậy. Các Vu Sư khác không làm được đâu, cả vương quốc Vu Sư chỉ có chúng ta mới trải qua quá trình luyện tập như thế thôi.”
"Vậy ta an tâm rồi… "
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Đầu tiên, ngủ trong nghĩa trong có thể rèn luyện chút lòng dũng cảm nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc chả là gì.
Tiếp theo, sinh tồn trên hoang dã một tháng khá tốt. Cơ mà đám người này còn mang theo Chân Thị Chi Nhãn, căn bản không thể xem là huấn luyện trong hoàn cảnh khắc nghiệt được.
Nói thật, địa vị những Vu Sư này được nâng quá cao, cả đám sống an nhàn sung sướng, ngay cả tổ chức chiến đấu như thợ săn tiền thưởng cũng huấn luyện như dạy mấy đứa con nít trong nhà.
Huấn luyện cường độ cao theo lời Nhâm Tiểu Túc ví dụ như dù có người nổ súng bên tai, binh sĩ vấn có thể ngắm bắn chuẩn, tỷ lệ bắn trúng trên 80%. Tỷ như có người cao giọng chửi bới thì binh sĩ vẫn phải nhanh chóng được xong địa đồ. Ví dụ có người kéo chốt lựu đạn, binh sĩ trong 5 giây phải tìm ra đường chạy trốn.
Huấn luyện cường độ cao vừa cực lại phải thi hành trong điều kiện khắc nghiệt vẫn phải bảo trì được lực tập trung của bản thân.
Trần Trình nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi xem thường Vu Sư sao?"
"Có thể nói vậy… "
Nhâm Tiểu Túc tùy ý gật đầu:
"Ỷ vào năng lực ngoại thân cường đại mà bỏ bê huấn luyện."
Trần Trình vẫn có chút không phục:
"Ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn hắn cười nói:
"Bây giờ ngươi cầm Chân Thị Chi Nhãn ngâm xướng một câu chú ngữ thử xem."
Trần Trình có chút sửng sốt rồi đọc:
"The..."
Chú ngữ vừa được đọc đến đây, Nhâm Tiểu Túc đã dẫm nát mu bàn chân của hắn, chú ngữ lập tức im bặt!
"Đau, đau quá, đau quá!”
Trần Trình ôm chân la hét.
"Ngươi xem đi, ngay cả đọc chú ngữ ngươi cũng đọc không hết nổi…. "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Khi nào ngươi có thể niệm chú ngữ dưới bất kỳ tình huống nào mới có tư cách chiến đấu với ta. Đương nhiên chỉ là có tư cách mà thôi. Vừa rồi trong tiệm rèn, ta chỉ bóp cổ các ngươi một chút mà Chân Thị Chi Nhãn đã rơi xuống đất. Nếu ta thật sự muốn giết hai người các ngươi, các ngươi phản kháng được sao?”
Trần Trình cùng An An nhìn nhau, tính nói lại thôi. Họ cảm thấy Nhâm Tiểu Túc nói rất có đạo lý.
Nếu bị người khác giẫm vào chân một cái đã không đọc chú ngữ được, không thể sử dụng Vu Thuật thì thật sự rất vô dụng.
Rất nhiều người cho rằng, chỉ cần bản thân muốn tập trung là sẽ tập trung được. Kỳ thật không phải thế, muốn không bị ngoại giới làm ảnh hưởng tới tâm trạng phải trải qua huấn luyện cực kỳ tàn khốc.
Trần Trình hỏi:
"Ngươi có làm được không?”
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
"Ngươi giẫm chân ta đi, thử xem thế nào.”
Nhâm Tiểu Túc vừa nói nửa câu, Trần Trình đã hành động. Cơ mà Nhâm Tiểu Túc chẳng dừng nói, thậm chí ngữ khí còn không bị ảnh hưởng tí nào, lại còn nhanh chóng xoay người đi tiếp về phía trước.
"Nhìn thấy không, như vậy chú ngữ của ngươi mới có tác dụng."
Lúc này, An An đột nhiên đuổi theo, nghiêm túc nói:
"Huấn luyện cường độ cao bằng cách nào? Ngươi dạy ta, ta có thể trả cho ngươi kim tệ."
Khóe miệng Nhâm Tiểu Túc hơi nhếch lên:
"Có thể dạy, nhưng ta không cần kim tệ, chỉ cần nhìn biểu hiện hai người các ngươi."
"Biểu hiện như thế nào mới được?"
An An hỏi.
"Bánh rán khi nãy rất ngon, hai ngươi giúp ta mua một phần đi… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Giờ khắc này, An An cùng Trần Trình đột nhiên cảm giác được, đoạn đường này e rằng hai người bọn họ sẽ trở thành tôi tớ của Nhâm Tiểu Túc mất!
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc nói những điều này với họ vì hắn đã xác định hai người này thuộc tổ chức mà Nhâm Hòa từng lưu ở vương quốc Vu Sư.
Trong nháy mắt khi hắn bước vào tiệm rèn, cung điện bảo báo hắn biết, hắn đã tìm được manh mối thứ hai. Còn manh mối này chứa bao nhiêu tin tức thì phải xem Nhâm Tiểu Túc khai thác thế nào.
Khi đi ngang qua thánh đường, Nhâm Tiểu Túc thấy được rất nhiều thuộc dân đang vận chuyển đồ vật, hắn hiếu kỳ hỏi:
"Họ đang làm gì vậy?"
An An nghĩ nghĩ:
"Gia tộc Berkeley có tập tục, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng năm, 6 giờ sáng ngày đầu tiên mỗi tháng sẽ có Vu Sư ở đây cầu nguyện cùng thuộc dân.”
"Có ý nghĩa gì sao?"
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu.
"Đại khái là hi vọng thuộc dân vĩnh viễn nhớ kỹ ân huệ của gia tộc Berkeley a… "
Trần Trình trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận