Đệ Nhất Danh Sách

Chương 776: Lấy Đức Thu Phục Người


Nhâm Tiểu Túc nhìn đoàn tàu dần đi xa:
- Cứ thế mà chạy à?
Trông bộ dáng chạy trối chết của Vương Tòng Dương, một chút hứng thú truy đuổi cũng không dậy nổi trong Nhâm Tiểu Túc. Ban đầu ntt muốn dùng đoàn tàu hơi nước đuổi theo Vương Tòng Dương, duy trì tốc độ ngang nhau tới khi đối phương kiệt sức mới thôi.
Cơ mà về sau, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy giữ đối phương lại để gánh tội thay hắn cũng là một sự lựa chọn tốt. Đương nhiên, không thể để người khác biết chuyện năng lực của hắn và Vương Tòng Dương giống nhau.
Dương Tiểu Cận nhìn thoáng qua Nhâm Tiểu Túc, cầm Hắc thương trên tay:
- Muốn đuổi giết hắn không?
- Không cần…
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng ngăn Dương Tiểu Cận lại:
- Ngươi nhìn đi, vừa rồi ta chất vấn đã khiến hắn xấu hổ tới mức muốn làm người tốt rồi. Chúng ta không thể cứ chém giết cả ngày được, phải dùng đức phục người.
Dương Tiểu Cận nghi ngờ:
- Ngươi? Lấy đức phục người?
Nói thật, dù trong lòng Dương Tiểu Cận có nghĩ tốt thế nào cho Nhâm Tiểu Túc cũng khó lòng liên tưởng đối phương với bốn chữ lấy đức phục người ở cùng một chỗ.
Bất quá Dương Tiểu Cận nghĩ một chút rồi lấy một con dao găm khắc chữ “đức” lên thân súng.
Sau đó nàng quyết đoán nổ súng vào đoàn tàu hơi nước ở phương xa. Dương Tiểu Cận đứng thẳng tắp, phảng phất như không bị sức giật của súng ảnh hưởng tí nào.
Một giây sau, viên đạn đánh trúng đoán tàu, Vương Tòng Dương ở trong đầu tàu phun ra một búng máu. Phải biết khi đoàn tàu bị tấn công, ký chủ của nó sẽ bị phản phệ.
Nhưng Vương Tòng Dương không chút để ý, nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này mới là chính sự.
Dương Tiểu Cận bỏ Hắc thương xuống, nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Là loại đức phục người này đó hả?
Nhâm Tiểu Túc nhất thời kinh ngạc. Năng lực lý giải của cô nương nhà hắn thật cao siêu. Cái gọi lấy đức phục người là khắc lên thân súng chữ đức rồi đem đi bắn người ta.
Đây là dùng “đức” phục người?
Mấu chốt là dù ngài có khắc chữ đức lên đi nữa, đây vẫn là Hắc thương a!
Nhâm Tiểu Túc cầm Hắc thương của Dương Tiểu Cận, chỉ thấy một chữ đức thanh tú được khắc trên đó. Tựa như đây thật sự là “đức” trong miệng hắn vậy.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày:
- Ngươi nói, “đức” phục người là thứ này….
Nhâm Tiểu Túc ngửa đầu nhìn lên trời, cảm khái. Chiêu số của cô nàng này cũng có thua gì hắn đâu…
Bất quá đây chẳng phải cũng là nguyên nhân mà hắn thích đối phương đó sao.
...
Hiện tại hàng rào 61 đêm không cần đóng cửa, rớt đồ không sợ mất. Không chỉ trong hàng rào mà trong thị trấn cũng được lắp đặt camera giám sát.
Cho nên khi Nhâm Tiểu Túc quay lại đây, chung quy vẫn cảm thấy có phần không được tự nhiên. Đây chẳng phải thị trấn hắn quen thuộc.
Dù vẫn là túp lều tranh rách rưới, con đường tràn đầy bùn đất nhưng phía trên đầu đầy rẫy camera mới tinh.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Kỳ thật Vương thị không thiếu tiền, hơn nữa vị trí địa lý còn nằm ở nơi cực kỳ giàu có và đông đúc tại Trung Nguyên. Thế nhưng họ tình nguyện lắp thêm camera giám giác cũng chẳng muốn xây nhà gạch cho lưu dân có nơi che mưa tránh gió.
Khoa học kỹ thuật tiên tiến xuất hiện tại khu thị trấn nghèo khổ thật sự không thích hợp tí nào.
Nhâm Tiểu Túc dẫn Dương Tiểu Cận đi vào thị trấn. Hắn nói với Dương Tiểu Cận:
- Lúc mới tới Trung Nguyên ta ở đây. Khi đó muốn tìm các ngươi nhưng không biết nên tìm từ đâu, lại không muốn bại lộ thân phận. Sau đó ta thông qua tiên sinh kể chuyện mà biết thêm về An Kinh tự. Vốn tính lợi dụng An Kinh tự tìm các ngươi, kết quả lại phát hiện An Kinh tự cũng chẳng chính trực như trong truyền thuyết nên từ bỏ.
- Ừ…
Dương Tiểu Cận gật đầu:
- Từ lúc mới bắt đầu, An Kinh tự chỉ là vỏ bọc cho Tên Côn Đồ mà thôi. Trước giờ cô cô ta chưa bao giờ thực sự chăm chút cho nó. Dù vậy thì An Kinh tự cũng có thể trở thành tổ chức sát thủ lớn nhất tại Trung Nguyên.
Không thể không nói, cả Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đều rất bội phục năng lực của Dương An Kinh. Họ chỉ không tán thành hành động của vị chủ nhân An Kinh tự này mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
- Phía trước là quán rượu. Lúc ta rảnh sẽ tới đó ăn bánh bao và uống chén canh thịt dê, đọc sách, nghe chút chuyện xưa về mình….
Dương Tiểu Cận bĩu môi:
- Nghe chút chuyện xưa về mình mới là trọng điểm.
- Ha ha ha, nào có.
Nt cười.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu thì chợt thấy một camera như đang theo dõi hành tung của hắn. Loại cảm giác giám thị này đem tới cảm giác hứng thú mới lạ cho Nhâm Tiểu Túc.
Thế nhưng khi Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu, camera không di động như hắn tưởng. Nhâm Tiểu Túc thử rời khỏi khu vực quay phim thì chẳng thấy thứ này di chuyển theo hắn gì cả.
- Cũng không biết AI là thứ gì…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Xem ra Vương thị rất tin tưởng thứ mà họ tạo ra này. Nhưng ta vẫn cảm thấy, cư dân trong hàng rào bị thứ này giám sát mỗi ngày thật sự khó mà sống vui vẻ cho nổi. Hoặc nói… là không dám vui vẻ a.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã đi tới quán rượu. Tiên sinh kể chuyện đang nói tới đoạn:
- Các vị khách quan biết không. Bạch nạ bạc có uy danh hiển hách thật ra chỉ là năng lực của một vị siêu phàm giả mà thôi. Tin này vừa được truyền ra liền chấn động cả giang hồ!
Dương Tiểu Cận có chút sửng sốt, chẳng lẽ quán rượu này luôn kể chuyện về Nhâm Tiểu Túc à. Nếu không sao họ vừa tới liền như được câu này.
Dương Tiểu Cận quay đầu nhìn lại thì thấy Nhâm Tiểu Túc nghe rất hăng say!
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Dương Tiểu Cận chợt thấy một cô nương nhìn chằm chằm mình rồi lại nhìn Nhâm Tiểu Túc phía sau mình, sau đó nước mắt lưng tròng rời đi.
Dương Tiểu Cận nhịn không được mà suy nghĩ. Nàng và Nhâm Tiểu Túc từng chia cắt một đoạn thời gian, đến cùng trong khoảng thời gian này Nhâm Tiểu Túc làm thì mà vừa đi một Chu Nghênh Tuyết lại tới một tiểu cô nương….
Nhâm Tiểu Túc không chú ý tới Tiểu Lộc, hắn nói với tiểu nhị:
- Mang hai phần bánh bao canh thịt dê cùng mười hai đồng tiền thịt!
Đã mời Dương Tiểu Cận ăn bánh bao thì phải rộng rãi một chút chứ.
Tiên sinh kể chuyện thấy Nhâm Tiểu Túc quay về thì nhanh chóng kết thúc câu chuyện, nói với mọi người họ hồi phân giải.
Hắn sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Lộc, nhỏ giọng nói:
- Sao lại khóc, không phải lúc trước hắn cũng dẫn một cô gái tới à.
Tuy tiên sinh kể chuyện không muốn Tiểu Lộc tiếp xúc với Nhâm Tiểu Túc nhưng thấy cháu gái mình đau lòng hắn cũng rất không vui nha.
Tiểu Lộc uy khóc nỉ non:
- Lần này khác, nữ nhân lần trước không phải người hắn thích.
- Còn lần này thì sao?
Tiên sinh kể chuyện vui vẻ.
- Ánh mắt nhìn cô nương này khác, là rất thích…
Tiểu Lộc nói xong thì đi ra phía sau hậu viện. Ngay cả chào hỏi Nhâm Tiểu Túc cũng không màn.
Tiên sinh kể chuyện thầm mắng nghiệp chướng trong lòng rồi chậm rãi đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc:
- May mà bây giờ ngươi về, trễ hơn nữa sẽ không gặp được ta đâu.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc đại biến:
- Ngài chớ nói lung tung, ta thấy thân thể ngài còn khỏe khoắn lắm mà.
Tiên sinh kể chuyện xì một tiếng, khinh miệt nói:
- Ý ta không phải như thế. Mà là sống dưới sự giám thị của AI từ Vương thị thật sự rất đè nén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận