Đệ Nhất Danh Sách

Chương 405: Năng Lực Của Nhâm Tiểu Túc

Lúc này, trong mắt Trương Tiểu Mãn, Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào một khối bảo vật.
Hắn là người hành quân chiến đấu, đương nhiên hiểu được có thể ném lựu đạn chính xác trong vòng 1 ki lô mét khó thế nào.
Trận địa súng máy có thể tùy thời đánh, phố chiến cũng có thể tùy thời đánh.
Chiếm cứ địa gặp phải lô cốt cũng không cần sợ.
Thế nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc, phòng ngự phố chiến lại yếu ớt chẳng khác nào một trang giấy!
Trương Tiểu Mãn kích động nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Về sau ai dám đoạt lựu đạn với ngươi chính là đoạt mạng Trương Tiểu Mãn ta!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày:
- Tốt bụng thế.
Vừa nói, Nhâm Tiểu Túc vừa ném quả lựu đạn thứ hai.
Vốn binh sĩ phía sau cửa sổ đang tính nổ súng nhưng trực tiếp bị lựu đạn nổ văng khỏi cửa sổ.
Bấy giờ Trương Tiểu Mãn mới hiếu kỳ nói:
- Tiểu Túc, lựu đạn này ngươi cất ở đâu thế.
Ta không thấy trên người ngươi có lựu đạn.
Chẳng lẽ ngươi có hai năng lực?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc giải thích:
- Ta chỉ có 1 năng lực, năng lực này có thể mở ra một không gian, phía sau chứa được ít đồ…
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy lời giải thích này của mình rất không hợp lý.
Chung quay Ám ảnh chi môn không có chức năng chứa đựng đồ vật.
Nhưng ngay cả siêu phàm giả còn chưa chắc hiểu rõ năng lực của mình thì hắn dùng cách này lừa người, dù khó tin người khác cũng phải tin thôi
Chung quy đều là năng lực siêu phàm, cần gì logic chứ…
Lời giải thích này khiến Trương Tiểu Mãn không khỏi sững sờ.
Hắn gọi cho Đại đội trưởng nói với Tổ trưởng Tổ 1 và 2:
- Giao tất cả lựu đạn và TNT của các ngươi cho Nhâm Tiểu Túc.
Chúng ta tiến tới về phía pháo binh.
Nhâm Tiểu Túc, ngươi cho nổ pháo của họ!
Vốn Nhâm Tiểu Túc đã trữ hơn 10 rương lựu đạn của thổ phỉ, mỗi rương là 20 quả lựu đạn.
Mỗi binh sĩ Tiêm Đao Liên có ba quả lựu đạn, đây là quân nhu mà cứ điểm 178 phát theo chức vụ.
Mà Tiêm Đao Liên có 184 người, trừ bỏ Tổ 1 ở lại thì tiền tuyến có 154 người, lựu đạn có tới mấy trăm quả.
Vì thế lựu đạn bây giờ Nhâm Tiểu Túc có lên tới mấy trăm quả, thoáng cái đã đầy không gian thu nạp, khiến thiếu niên không khỏi sợ run da đầu, lỡ mà nó phát nổ thì biết sẽ thế nào.
Tiêm Đao Liên cứ thế lén lút di chuyển trong phế tích.
Phàm là những nơi địch nhân có thể lẩn trốn, Trương Tiểu Mãn đều bảo Nhâm Tiểu Túc cho nổ sạch.
Mà Đội 2 và Đội 3 đang tiến vào Thập Xuyên cứ thế trơ mắt nhìn Tiêm Đao Liên bỏ xa bọn họ.
Nhiệm vụ của Đội 2 và 3 là yểm hộ hai bên Tiêm Đao Liên.
Nhưng mắt thấy Tiêm Đao Liên không cần yểm hộ, khắp nơi trong Thập Xuyên đều là tiếng lựu đạn.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là Tiêm Đao Liên chẳng gặp phải sự tấn công của kẻ địch nào cả!
Đây là sao hả?!
Về dày kiến trúc của Thập Xuyên chừng 6 ki lô mét , Tiêm Đao Liên chỉ dùng nửa giờ đã tiến lên được 500 mét!
Kế hoạch nguyên bản cần nửa tháng mới đánh hạ được Thập Xuyên, nhưng bây giờ chỉ sợ hai ba ngày bị Tiêm Đao Liên đánh hạ!
Bất quá Trương Tiểu Mãn không tham công mà liều lĩnh, hai cánh địch nhân vẫn còn ở đó.
Nếu Đội 2 và 3 không đuổi kịp, rất có thể họ sẽ bị kẻ địch bao vây và cô lập trong Thập Xuyên.
Hơn nữa, vấn đề ở chỗ, không biết trong Thập Xuyên có tay súng bắn tỉa không hoặc dưới mặt đất có chôn cái gì mờ ám chăng.
Cho nên, vẫn phải đợi 2 đội khác tụ họp mới có thể đẩy mạnh về phía trước.
Trương Tiểu Mãn vung tay hô, bỗng nhiên sửa đổi lộ tuyến chuyển hướng giúp đỡ Đội 2.
Nhâm Tiểu Túc phụ trách quăng lựu đạn, họ thì phụ trách yểm hộ hỏa lực cho Nhâm Tiểu Túc.
Đồng thời cũng đảm bảo tất cả địch nhân trong những nơi họ đi qua đều chết hết.
Có vài kẻ địch tuy bị nổ nhưng vẫn ôm thái độ muốn liều mạng với Tiêm Đao Liên.
Nếu bây giờ bị đối phương đâm sau lưng mới thật sự là khó chịu.
Khó chịu không phải chết bao nhiêu người trong trận chiến ác liệt mà khó chịu vì sự sơ suất của mình lại hại chết chiến hữu.
Cái trước là bất khả kháng, cái sau là vấn đề thái độ.
Đại đội 2 bên này còn đang sầu muộn vì một đầu súng máy phía sau cửa sổ thì cửa số đó đột nhiên nổ tung, địch nhân mang súng bị nổ văng ra ngoài cửa sổ.
Đại đội trưởng Đội 2 ngẩng đầu lên thì thấy đám Trương Tiểu Mãn đang vẫy tay ở phía đối diện họ:
- Đi thôi, chúng ta qua giúp Đội 3!
Binh sĩ Đội 2 thầm nói:
- Hắn xem phố chiến là gì thế, đi lại tự do như vậy?!
Đợi tới rạng sáng, Tiêm Đao Liên, rốt cục Đội 2 và 3 cũng tụ họp tại một tòa nhà trống trải.
Trên lầu là binh sĩ Tiêm Đao Liên vừa lắp đặt súng máy hạng nặng.
Dưới lầu là Trương Tiểu Mãn đang họp với Đại đội trưởng Đội 2 và 3:
- Đưa lựu đạn và thuốc nổ còn lại của các ngươi cho ta đi.
Đại đội trưởng Đội 2 nhất thời không vui:
- Giao cho ngươi thì chúng ta đánh đấm cái rắm gì nữa!
Đại đội trưởng Đội 3 lo lắng:
- Chúng ta ở trong này, vạn nhất địch nhân nã pháo, chẳng phải chúng ta bị nổ chết một ổ sao?
- Yên tâm đi…
Trương Tiểu Mãn khí định thần nhàn nói:
- Pháo trong Thập Xuyên đã bị Tiêm Đao Liên phá hủy rồi!
- Đùa cái gì vậy…
Đại đội trưởng Đội 2 đen mặt nói:
- Cự ly của pháo trong trận địa ít nhất là 700 mét.
Ngươi nói nổ là nổ thế nào được?
- Đây là cơ mật quân sự, sao có thể nói các ngươi biết?
Trương Tiểu Mãn cười:
- Tụ tập các ngươi tới đây không có việc gì khác, chỉ để các ngươi thấy Tiêm Đao Liên chúng ta uy mãnh cỡ nào thôi.
Thứ đồ này là thần khí trong tay chúng ta, rơi vào tay các ngươi đều là lãng phí cả!
Đại đội trưởng Đội 2 tự nhủ trong lòng, thì ra Trương Tiểu Mãn vất vả tụ họp họ lại là vì lựu đạn.
Lúc này họ đã tiến vào Thập Xuyên được 2 ki lô mét , phương bắc không thiếu kẻ địch, nhất định sẽ có trận đánh ác liệt diễn ra.
Cho nên Trương Tiểu Mãn muốn tích trữ lựu đạn cho Nhâm Tiểu Túc, hắn cảm thấy số lượng hiện tại còn chưa đủ.
Đại đội trưởng Đội 3 đi lòng vòng, nói:
- Trương Tiểu Mãn, ta hỏi này, ngươi muốn lựu đạn để làm gì? Vừa rồi ta thấy các ngươi chưa tới thì súng máy của kẻ địch đã bị nổ tung.
Đây rốt cục là sao?
Trương Tiểu Mãn quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc, hắn thấy Nhâm Tiểu Túc gật đầu thì nói:
- Năng lực của Nhâm Tiểu Túc có quăng lựu đạn vào bất kỳ nơi nào trong bán kính 1 ki lô mét! Các ngươi hiểu chưa hả, mau đưa hết lựu đạn cho chúng ta đi, để Tiêm Đao Liên chúng ta mở đường.
Đến lúc đó, công lao mọi người cùng chia!
Đại đội trưởng Đội 2 không nguyện ý:
- Đưa lựu đạn cho các ngươi, chúng ta phải làm sao…
Trương Tiểu Mãn bỗng ngắt lời:
- Hứa Hải Sâm, ngươi nghĩ kỹ đi, bây giờ là chiến tranh, trên chiến trường súng đạn không có mắt.
Nhiệm vụ của Đội 2 các ngươi quan trọng nhưng mạng nhỏ của binh sĩ còn quan trọng hơn, đúng chứ? Hơn nữa, đưa lựu đạn cho để chúng ta mở đường, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ Thập Xuyên rồi!
Hứa Hải Sâm xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng cũng tức giận nói:
- Được rồi, đều đưa hết cho các ngươi! Công lao chúng ta không cần công lao.
Sự thật là sự thật, Đội 2 chúng ta không ăn cơm thừa.
Trương Tiểu Mãn vui vẻ giơ ngón tay cái lên:
- Được, Đội 2 rất mạnh.
Nói xong, Trương Tiểu Mãn quay đầu nhìn Đại đội trưởng Đội 3:
- Đội 3 cũng mạnh như vậy chứ?
Đại đội trưởng Đội 3 bị nghẹn tới khó chịu:
- Trương Tiểu Mãn, ngươi ít chiếm tiện nghi rồi khoe mẽ đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận