Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1175: Thí Nghiệm Triệu Hồi Thuật

"Đại hưng tây bắc!"
Lần này, Nhâm Tiểu Túc trơ mắt nhìn xem Tinh Không Chi Môn mở ra ngay bên cạnh mình.
Một lực hấp dẫn vô hình xuất hiện muốn hút lấy gà rừng.
Loại lực hấp lực này không đến từ vật lý mà là một loại lực lượng khó hiểu.
Bất quá khí lực Nhâm Tiểu Túc lớn hơn so với loại lực lượng này, vì thế Tinh Không Chi Môn hút nửa ngày chỉ hút được vào cọng lông gà…
Một màn này khiến Mai Qua đều tới choáng váng, hắn không ngờ thứ này còn có thể chơi như vậy.
Hiện tại hắn dần cảm thấy, hình như Nhâm Tiểu Túc đã lấy hắn ra làm thí nghiệm.
Nhâm Tiểu Túc phân tích:
"Ta nói ngươi biết, Triệu Hồi Thuật này có vài đặc điểm.
Đầu tiên, độ rộng của Tinh Không Chi Môn không liên quan tới số lần tu tập.
Bằng không Tinh Không Chi Môn ta và ngươi mở cũng chẳng cùng kích thước.
Nếu liên quan tới tinh thần lực, đường kính Tinh Không Chi Môn ngươi mở nửa mét thì ta hẳn phải hơn trăm mét rồi.”
Mai Qua bất đắc dĩ nửa ngày:
"Chênh lệch lớn như vậy sao? Sao ngươi không nói kết luận thôi, cần gì phân tích cả quá trình như vậy…”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu tiếp tục phân tích:
"Nếu sinh vật được triệu hồi không chết thì mỗi lần triệu hoán đều như nhau.
Ngươi xem đi, ta giết dê rừng nên lần thứ hai ngươi mở ra Tinh Không Chi Môn đã triệu hoán được gà rừng.
Nếu ta không giết gà rừng, vậy lần triệu hoán thứ ba hẳn cũng là một con gà rừng."

"Ừ, có đạo lý… "
Mai Qua gật đầu.
Nói thật, hắn rất bội phục Nhâm Tiểu Túc, nhanh như vậy đã vững quy tắc của Vu Thuật mới.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Còn có điểm thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất.
Sinh vật được triệu hoán cùng thi thuật giả không phải quan hệ chủ tớ.
Đây cũng là một trong những điều khiến Triệu Hồi Thuật vô dụng.
Dê rừng công kích ngươi, gà rừng cũng công kích ngươi, điều này chúng ta có thể xác định được.
Đúng rồi, ngươi có thể cảm nhận được liên hệ giữa mình cùng vật triệu hoán không?"
"Không thể… "
Mai Qua lắc đầu.
"Vậy đúng rồi…. "
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Nhưng hình như ta thì khác.”

Lúc trước hắn mở Tinh Không Chi Môn, dù đối với quái thú gào thét nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn cảm giác được cổ hương vị thân mật.
Hơn nữa, bản thân hắn còn cảm thấy đối phương có khí tức quen thuộc khó hiểu.
Đây là điểm khác nhau của hắn và Mai Qua.
Thế nhưng hiện tại Nhâm Tiểu Túc không dám tùy ý luyện tập Triệu Hồi Thuật.
Vì hắn không có cách nào xác định phía bên kia Tinh Không Chi Môn là gì.
Cũng không biết nếu triệu hoán đối phương ra sẽ có hậu quả gì.
Lúc này, đám người Tiễn Vệ Ninh lặng yên không tiếng động trốn ở hành lang dịch trạm nghe lén, bọn họ không dám đứng quá gần, cách xa đại khái hơn 10m mới chịu.
Vừa rồi, Tiễn Vệ Ninh cũng nghe được tiếng quái thú gào thét.
Có lẽ đám hộ vệ sẽ bị Mai Qua hù dọa nhưng hắn là người có kiến thức rộng rãi, biết Luyện kim thuật rốt cuộc là thứ gì.
"Đại nhân, ngài nói trong phòng Nhâm Tiểu Túc có quái thú?"
Một gã hộ vệ nói.
"Ừ… "
Tiễn Vệ Ninh nghiêm túc trả lời:
"Có thể gào to tới mức khiến ta tỉnh rượu, ngươi cho rằng ta nghe lầm? Chỉ là ta không rõ lắm, rốt cuộc trong phòng hắn có thứ gì thôi.
Lúc trước khi điều tra Mai Qua đại nhân, có bao giờ thấy hắn luyện kim đâu.
Các ngươi nhìn đi, sau khi rời khỏi phòng hắn đi thằng tới chỗ Nhâm Tiểu Túc, ta đoán vừa rồi hắn chỉ đang nói xạo thôi.
Kỳ thật thanh âm là phát ra từ phòng của Nhâm Tiểu Túc."

"Quái thú a… "
Hộ vệ khẩn trương nói:
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Mang vũ khí cẩn thận một chút, nếu có vật gì lao tới, giết chết bất luận tội… "
Tiễn Vệ Ninh nói.
Thời điểm này, cửa phòng Nhâm Tiểu Túc đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy tay trái hắn cầm dê, tay phải cầm gà, đi thẳng đến phòng bếp dịch trạm.
Không bao lâu sau, mùi thơm của canh gà bay tới.
Hộ vệ do dự một chút:
"Đại nhân, đây là quái thú ngài nói?"
Tiễn Vệ Ninh buông lỏng chuôi đao:
"Ha ha, ta chỉ đùa với các ngươi chút thôi.
Ai dè các ngươi tưởng thật!"
"Bất quá vừa rồi khi Mai Qua đại nhân cùng Nhâm Tiểu Túc trở lại, cả hai đâu cầm theo dê cùng gà rừng a… "
Một hộ vệ nghi ngờ.
Tiễn Vệ Ninh nhìn chằm chằm cửa phòng Nhâm Tiểu Túc cùng Mai Qua, không biết đang suy tư gì.
...
Chiều ngày thứ bảy sau sự kiện ở Thái Dương thành, cửa thành Winston bỗng nhiên mở rộng, hộ vệ trải thảm đỏ từ cửa lớn một đường kéo dài tới thánh đường Winston.
Ngoài thành, rất nhiều Kỵ Sĩ đứng lặng, hàng đầu tiên là mấy trăm người tay trong tay, từng người vác cờ xí màu đỏ phấp phới đón gió, trên cờ xí là biểu tượng Hùng Sư của gia tộc Berkeley.
Tại hàng đầu tiên, một người trung niên cưỡi ngựa trắng chậm rãi đi về phía trước.
Kỵ sĩ mặc ngân giáp đi theo sau lưng hắn.
Trung niên bình tĩnh nói:
"Thân vệ theo ta vào thành, còn lại ở ngoài thành chờ lệnh.”

"Vâng!"
Phía sau là tiếng kêu long trời lở đất hù cho vô số thuộc dân ở thành Winston tâm hoảng ý loạn.
Đây chính là thanh thế của Kỵ Sĩ Đoàn đỉnh cấp nên có trong quốc gia Vu Sư.
Sau hơn 100 năm, thanh danh Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn vẫn mãi xếp hạng thứ 3.
Người trung niên tiếp tục cưỡi ngựa đi trên thảm đỏ.
Gia chủ Winston quỳ một gối xuống trước cửa:
"Cung nghênh gia chủ."

Đương nhiên người trung niên đó chính là đại gia chủ đương thời của gia tộc Berkeley.
Mà gia chủ Winston cũng không che giấu gì, bộ dáng hoàn toàn là thần tử của đối phương.
Từ đó có thể thấy, tin đồn Winston nương nhờ Berkeley lúc trước không chỉ là tin đồn thất thiệt.
Gia chủ Berkeley khác với những Vu Sư Nhâm Tiểu Túc từng gặp.
Đối phương mặc khôi giáp, kiếm đeo bên eo.
Rõ ràng chính là trang phục của võ sĩ, nhìn qua cực kỳ uy vũ.
"Đứng lên đi… "
Người trung niên chậm rãi nói:
"Tường thành đã sửa xong chưa?"
"Đã sửa xong.. "
Gia chủ Winston đứng dậy, có chút xấu hổ nói.
"Thật mất mặt… "
Người trung niên cười lạnh:
"Bất quá các ngươi có thể vây giết Kael, phần quyết đoán này thật sự khiến ta thay đổi cách nhìn.
Lên ngựa đi, theo ta nghị sự."
Gia chủ Winston thầm vui vẻ, hắn biết quyết định mạo hiểm đánh chết Đại Vu Sư Kael của mình xem như đã đúng.
Đại chiến sắp tới, hắn không thể thất thố trước mặt gia tộc Berkeley.
Hắn phải làm cho rõ, bằng không sau này mọi thứ đều chỉ phí sức.
Hiện tại, Đại Vu Sư Kael đã được dùng để tế cờ, Đại gia tộc Winston cùng gia tộc Berkeley đã bị buộc lên cùng một chiến xa.
Người trung niên nhân ngồi trên lưng ngựa bỗng cười khẽ, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó rất thú vị.
Gia chủ Winston cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Vì sao gia chủ lại cười?"
"Kael đúng là không may.. "
Gia chủ Berkeley lắc đầu:
"Kỳ thật hắn tới phía nam vì để giết tên Vu Sư Mai Qua, không liên quan gì tới chuyện ở thành Winston cả.
Bất quá ngươi giết người không sai, nếu cuộc chiến Bắc Phạt bắt đầu thì sớm muộn gì cũng phải giết.”

Gia chủ Winston có chút sửng sốt:
"Gia chủ ngài là nói Kael sao..."

"Vu Sư Mai Qua đó ở ngay trong thành của ngươi, hẳn đã tới cùng với Tiễn Vệ Ninh…. "
Gia chủ Berkeley nói:
"Gọi hắn qua đây gặp ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận