Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1112: Tiễn Pháp Thật Tốt!


"Sao ngươi không hoảng hốt chút nào vậy?"
Mai Qua hỏi Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi cứ núp ở đây. Ta đi tìm hai tên Miên Dương Nhân, dẫn họ tới đây."
Nói xong Nhâm Tiểu Túc vừa né tên vừa chạy. Không qua bao lâu sau đã dắt hai Miên Dương Nhân cùng đám người Merckx tới.
Merckx là Kỵ sĩ trưởng Lý thị an bài cho Mai Qua, đi theo hắn còn có 35 Kỵ sĩ.
Lẽ ra sức chiến đấu của bọn họ cũng rất mạnh, nhưng hiện giờ bị thổ phỉ dùng mũi tên đè ép tới không ngẩng đầu được lên. Cung tiễn là vũ khí vi phạm lệnh cấm, dù là thương hội cũng chỉ được cấp phép sử dụng 60 cây.
Merckx nói với Nhâm Tiểu Túc cùng Mai Qua:
"Mai Qua đại nhân, người hầu cận đại nhân, chúng ta cứ trốn ở đây đi! Nhất là Mai Qua đại nhân, ngài mà có chuyện gì, bát cơm của chúng ta không giữ được mất.”
Mai Qua cau mày nói:
"Vậy không được, ta là Vu Sư, hiện giờ thương đội đối mặt với thổ phỉ, sao ta có thể trốn được."
Nhâm Tiểu Túc kéo Mai Qua qua một bên, thấp giọng nói:
"Ngươi không biết mình có bao nhiêu cân lượng à. Ngươi tránh được tên không? Thành thành thật thật ở lại đây đi. "
Tuy đám người Merckx cách đó không xa, chẳng nghe được Nhâm Tiểu Túc nói gì. Họ chỉ cảm thấy thần thái khi Nhâm Tiểu Túc nói chuyện với Vu Sư là lạ thôi.
Merckx hỏi Lý Thành Quả:
"Thiếu gia, chỉ có bây giờ người hầu cận đại nhân nói chuyện với Mai Qua đại nhân không khách khí như vậy thôi hay lúc nào cũng vậy?!”
Lý Thành Quả giải thích:
"Không cần ngạc nhiên, vẫn luôn như vậy..."
Lúc này, Mai Qua vẫn tiếp tục tò mò nên thấp giọng hỏi:
"Nhâm Tiểu Túc, ngươi không sợ chút nào hết hả?”
"Sợ cái gì?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn Mai Qua một cái:
"Chỉ có mấy tên thổ phỉ thôi. Hiện tại là do ta không thể xuất thủ, ta mà xuất thủ một phút thôi chúng lên đường cả.”
Mai Qua cảm khái:
"Ngươi là người khoác lác nhất ta từng gặp đó."
Một khi đám người Mai Qua đã cảm thấy Nhâm Tiểu Túc khoác lác thì dù hắn nói gì họ cũng cảm thấy hắn đang nói khoác mà thôi.
Nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, trước giờ hắn đều là đối mặt với mưa bom bão đạn a, chiến trường có pháo cối, vân bạo đạn, đạn hỏa tiễn, phần lớn thời gian là súng máy hạng nặng.
So với những vật kia, vương quốc Vu Sư này chẳng là gì…
Quá dễ dàng, ngay cả hình thức chiến đấu cũng không dấy lên chút hứng thú nào cho Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, bọn thổ phỉ bên ngoài rống lên một tiếng, cung tiễn không ngừng bay tới, Nhâm Tiểu Túc bỗng nói với Mai Qua:
"Tám phần đám thổ phỉ này tới vì ngươi đó.”
"Ta?"
Mai Qua khó có thể tin:
"Sao có thể?"
"Giết ngươi trong thành trấn sẽ chọc tới tổ chức Vu Sư nhưng giật dây thổ phỉ giết ngươi rồi tùy tiện tìm một Đại Vu Sư diệt khẩu thổ phỉ thật sự quá dễ dàng…. "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đến lúc đó mọi người sẽ cho là thế đạo rối ren, không ai nghĩ gì thêm. Ngươi nghĩ đi, nơi này chỉ cách Yorkshire nửa ngày đi đường, thổ phỉ căn bản sẽ không động thủ tại nơi gần thành trấn thế này.”
Mai Qua cúi đầu suy tư.
Nhâm Tiểu Túc nói tục:
"Thế lực gia tộc Tudor lớn như vậy, xui khiến, uy hiếp thổ phỉ tới giết ngươi là chuyện hoàn toàn dễ dàng. Ngươi xem đi, bọn họ bắn tên đã nửa ngày, một đám thổ phỉ thì lấy đâu ra nhiều mũi tên như vậy, hơn nữa còn là tên lông vũ tinh xảo? Nếu thật giống ta suy đoán, ngươi phải cẩn thận một chút, Tiễn Vệ Ninh cũng nói trên đường này có hơn mười đỉnh núi có thổ phí. Thậm chí nếu có quân đội tinh nhuệ giả trang thành thổ phỉ ta cũng không thấy lạ.”
"Vậy chúng ta trở về đi..."
Mai Qua trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Mới có vậy đã sợ? Có ta ở đây, ngươi sợ cái rắm gì."
"Ngươi nói vậy ta lại càng sợ!"
Mai Qua nghiêm túc nói.
Lúc này, An An cùng phu nhân lặng lẽ quan sát hết thảy động tĩnh bên ngoài thông qua cửa sổ xe.
An An nói:
"Dì, để ta đi giải quyết những thổ phỉ đó?"
"Ngươi đi làm gì… "
Phu nhân lắc đầu:
"Những người này đều là dân liều mạng, dưới loạn tiễn ngươi chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Ta thấy Phó Hội trưởng thương hội tương đối khôn khéo, hắn có thể ứng phó với cục diện này."
Lúc này An An không tự chủ được mà nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, thầm nói:
"Rõ ràng thân thủ rất tốt, kết quả lại nhát gan trốn trong đó. Hôm đuổi theo ta trông dũng cảm lắm cơ mà.”
Trong lúc họ nói chuyện, một bóng người màu đen nhanh chóng chạy tới gần đám thổ phỉ.
Khi bóng đen di chuyển, bùn đất dưới chân bị hắn đạp lún xuống, trông cực kỳ đáng sợ.
Nguy hiểm đang tới gần mà đám thổ phỉ lại chẳng biết gì, họ vừa né tên vừa dùng cung tên áp chế thương đội.
Mỗi thổ phỉ đem theo ba bình tên, mưa tên cứ thế được bắn ra. Vì tầm mắt không được tốt nên thương đội khó lòng tạo ra công kích hữu hiệu. Tên ngày càng ít mà thổ phỉ thì vẫn còn quá nhiều.
Rất nhanh, khi bóng đen sắp tiếp cận thổ phỉ, một thổ phỉ đã phát hiện ra nó:
"Ai?"
Trong đêm tối, mặt nạ bạc chẳng khác nào ma quỷ.
Vừa dứt lời, mặt nạ bạc nhặt hai mũi tên lên, phóng ra ngoài!
Mũi tên bay đi như sấm sét, bắn chết một tên thổ phỉ trên ngựa xuống!
Lão Hứa nhanh chóng di chuyển, nhanh như chớp rút một mũi tên trên mặt đất lên. Khi nó đi tới trước một tên thổ phỉ cưỡi ngựa, thổ phỉ bỏ cung muốn dùng đao nhưng lão Hứa căn bản không cho hắn cơ hội này.
Lão Hứa dùng tốc độ ánh sáng lướt qua trước người thổ phỉ, tiện tay cắm mũi tên lên trán người đối diện.
Chỉ mới mười giây, cả nhóm thổ phỉ đã bị lão Hứa tách ra.
Thương đội trong “tường vây” liên tục bắn cung. Họ không thấy rõ tình huống bên ngoài, cung tên không ngừng tay. Nếu không nhờ vào tường vây, e rằng khi thổ phỉ xông tới hẳn đã bị giết rồi.
Từ từ, Tiễn Vệ Ninh nghe tiếng kêu rên của đám thổ phỉ, thanh âm kia muốn bao nhiêu thê lương liền có bấy nhiêu thê lương.
Tiễn Vệ Ninh có phần nghi hoặc, chẳng lẽ những thổ phỉ này đã trúng tên sao? Nhưng rõ ràng hắn đâu bắn trúng….
Đương nhiên, trong đêm tối thế này thật sự khó lòng nhìn thấy tình cảnh ở chỗ của thổ phỉ.
Âm thanh kêu rên ngoài tường vây dần ngừng, đã không còn mũi tên bay tới từ bên ngoài nữa. Người của thương đội phấn chấn tinh thần. Nhâm Tiểu Túc dẫn đầu vỗ tay:
"Tiễn pháp của Tiền hội trưởng thật tốt a!"
Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như sấm sét vang lên trong tường vây, chỉ có Tiễn Vệ Ninh là ngơ ngác không biết gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận