Đệ Nhất Danh Sách

Chương 711: Đội Ngũ Của Đại Nha Hoàn


Từ Thần Trì tới Thánh sơn nằm vào hướng đông, mà ở hướng tây, Hương Thảo và Đường Họa Long đang dẫn một đội ngũ đi tới, đã thấy được hình dáng Thánh sơn từ xa.
So với Trình Vũ mà nói, nhân cách của đội ngũ này thật sự khiến Hương Thảo bớt lo hơn.
Đội này không có nhân viên tình báo tài năng như Vương Uẩn cũng không có người kỳ quái như Nhâm Tiểu Túc.
Nơi này của họ chỉ có sát thủ cấp A đã qua tuyển chọn. Tất cả đều là người thông qua sự lựa chọn của An Kinh tự, khá là đoàn kết. Khác với đám người như Trình Vũ. Nếu Trình Vũ đã xảy ra chuyện, e rằng đa phần người trong đội chỉ biết vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Mà ở bên Hương Thảo, gần như mỗi người đầu tranh nhau biểu hiện, thấy núi phá núi, không có đường thì mở đường.
Thậm chí Hương Thảo còn chẳng cần làm gì vì những sát thủ muốn trở thành thành viên chính thức kia đều làm xong hết.
Ví dụ đã có người tới xung quanh điều tra hoàn cảnh hoặc có người biết trong Thánh sơn có nhện khổng lồ. Họ tranh nhau biểu hiện, đơn giản vì muốn được Hương Thảo coi trọng.
Có đoạn thời gian Hương Thảo còn cảm khái, dọc đường hắn chẳng cần làm gì cả, mọi người thật sự quá mức nhiệt tình rồi.
Nhưng trong đội ngũ vẫn có một hai người ngoại lệ, Hương Thảo quay đầu nhìn thoáng Chu Nghênh Tuyết đi sau cùng của đội ngũ. Hắn nghĩ mãi không rõ rốt cục nữ nhân này tới đây làm gì. Vì sao nàng ta có thể thông qua quá trình tuyển chọn chứ?
Kỳ thật An Kinh tự cũng không xác định được đến cùng Chu Nghênh Tuyết có vấn đề gì không. Lúc trước An Kinh tự còn phái Hương Thảo tới Chợ đêm ngoài Lạc thành điều tra Chu Nghênh Tuyết nhưng chẳng phát hiện có gì dị thường cả.
Đối với Chu Nghênh Tuyết, An Kinh tự tuy nghi ngờ nhưng không có chứng cứ xác thực gì cả.
Sau khi lên núi, Hương Thảo lại phát hiện một vài vấn đề khác. Nữ nhân tên Chu Nghênh Tuyết này dường như không quan tâm tới việc tuyển chọn của An Kinh tự. Trên đường đi chỉ hỏi hắn về tình huống của các đội ngũ khác mà thôi. Thời gian còn lại nàng đều tập trung chú ý tới kỳ hoa dị thảo ven đường, không giao lưu gì nhiều với cả đội.
Dần dà, Chu Nghênh Tuyết còn chỉ đạo người khác thu thập kỳ hoa dị thảo cho nàng. Trong đội rất nhiều người không rõ thân phận của Chu Nghênh Tuyết, cho nên đều thành thật giúp đỡ nàng.
Cũng không phải ai cũng tâm địa thiện lương. Mà trong lời đồn, khảo nghiệm của An Kinh tự ở rất nhiều phương diện. Có lẽ Chu Nghênh Tuyết là người của An Kinh tự phái tới để xem thử ái tâm của họ thế nào…
Chung quy ai cũng cảm thấy Chu Nghênh Tuyết có phần đặc biệt. Dường như không có cùng mục đích tới đây giống họ.
Loại người đặc biệt như này lại đi cùng họ, vì thế rất nhiều người nghĩ Chu Nghênh Tuyết là Giám khảo.
Hương Thảo nghĩ tới đây thì có chút đau đầu. Phải biết, bà chủ an bài hắn chỉ huy đội này là có nguyên nhân. Tương lai ai trong đội đều có thể trở thành nòng cốt của An Kinh tự, cực kỳ quan trọng.
Bằng không cũng sẽ không để những người này thành một đội, hơn nữa còn đặc biệt phái Hương Thảo đi theo.
Lúc này, Chu Nghênh Tuyết đã theo đội ngũ lên núi được vài hôm, thành công tìm được hai hạt giống. Một là khoai lang tiến hóa, không có tác dụng gì nhiều, chỉ là có nhiều củ, nướng ăn ngọt hơn bình thường….
Chu Nghênh Tuyết cảm thấy thứ đồ chơi này rất giống khoai tây xạ thủ. Về sau gọi là khoai lang huynh đệ là được, khoai tây xạ thủ không còn cô đơn nữa…
Mà một loại khác thì tương đối kỳ quái, dù sao kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã của Chu Nghênh Tuyết vẫn còn thiếu sót, không nhận ra đây là loài cây gì.
Loài thực vật này sinh trưởng trên đá, khiến cho tảng đá bị vỡ ra.
Bấy giờ, Đường Họa Long bỗng hô:
- Hương Thảo!
Chu Nghênh Tuyết lập tức tỉnh táo hơn:
- Hương Thảo? Hương Thảo là cỏ gì, lão đầu ngươi phát hiện ra kỳ hoa dị thảo gì à?
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết đứng dậy tính đi tới thu thập hạt giống tên Hương Thảo kia….
Hương Thảo đứng bên cạnh đen mặt:
- Hương Thảo là tên ta. Ta nói cô nương này, đến cùng ngươi đến đây để làm gì vậy?
- Đương nhiên tham gia tuyển chọn An Kinh tự rồi…
Chu Nghênh Tuyết nghe xong đây là tên của Hương Thảo thì lập tức thất vọng, ánh mắt nhìn Hương Thảo mang theo mấy phần ghét bỏ.
Hương Thảo không vui nói;
- Ta thấy ngươi không muốn tham gia tuyển chọn. Ngươi nhìn những người khác đi, ai ai cũng phấn chấn một lòng lên núi. Còn ngươi thì sao, tự đi hái hoa ngắt cỏ coi như thôi đi, còn chỉ huy người khác giúp ngươi.
- Ta là siêu phàm giả hệ thực vật. Nơi nào có kỳ hoa dị thảo đương nhiên ta muốn thu thập…
Chu Nghênh Tuyết không vui đáp.
Nàng đi theo Nhâm Tiểu Túc đã lâu, ngay cả những nhân vật như La Lam, Lý Ứng Duẫn, Trương Thanh Khê, Hứa Khác cũng phải khách khí với nàng. Tiểu nhân vật như Hương Thảo ở đâu lòi ra dám hô to gọi nhỏ với nàng chứ…
Chu Nghênh Tuyết vốn là nữ nhân có hơi nông cạn. Bằng không cũng không đeo mười cái nhẫn vàng trên tay. Hiện tại nàng có phần nhớ lúc còn đi theo bên người Nhâm Tiểu Túc. Khi ấy chẳng ai dám hô tới quát lui với nàng, hơn nữa nàng còn có thể cáo mượn oai hùm…
Mấy hôm nay, Chu Nghênh Tuyết đều suy nghĩ. Nàng cảm thấy bản thân tới Thánh sơn có phần gấp gáp. Lão gia nhất định đang ở cùng một chỗ với Dương Tiểu Cận, nàng gặp thì sẽ kêu Dương Tiểu Cận là gì đây? Phu nhân? Thiếu nãi nãi?
Cảm giác, có phần kỳ quái nha…
Hơn nữa nàng đi vội nên không mang theo lễ vật gì. Hay tặng mười cái nhẫn của nàng cho nàng ta? Không biết đối phương có thích không.
Đương nhiên, Chu Nghênh Tuyết cũng từng nghĩ, khả năng cao Dương Tiểu Cận không thích nàng đi theo Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng không sao, nếu Trung Nguyên không được thì nàng có thể tới Tây bắc.
Không cần biết Nhâm Tiểu Túc có về Tây bắc không, nàng cứ nói với cứ điểm 178 nàng là đại nha hoàn của Nhâm Tiểu Túc. Đến lúc đó cứ điểm 178 nhất định sẽ khách khí với nàng.
Chu Nghênh Tuyết nghe đại lừa dối nói, Nhâm Tiểu Túc là Thiếu soái của cứ điểm 178, địa vị đại nha hoàn của Thiếu soái hẳn cũng rất cao a.
Đến lúc đó, dù không ở lại bên cạnh Nhâm Tiểu Túc nàng vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp.
Chu Nghênh Tuyết cũng không phải bình hoa gì. Nghe nói lương thực của Tây bắc không phong phú, chỉ vừa đủ để ăn thôi. Thỉnh thoảng mùa thu hoạch không tốt còn có thể bị thiếu ăn nữa.
Lúc trước khi còn ở trên thị trấn, Chu Nghênh Tuyết từng nghe Vương Phú Quý nói, lần này Vương Phú Quý có thể dẫn theo nhiều đoàn xe tới Trung Nguyên như vậy vì còn có nhiệm vụ trọng yếu là vận chuyển lương thực.
Tuy diện tích Tây bắc lớn nhưng rất nhiều nơi không thích hợp trồng trọt. Không phải cứ điểm 178 làm không tốt mà do vị trí địa lý và khí hậu.
Trên tay nàng vừa có khoai tây xạ thủ vừa có khoai lang huynh đệ. Có thể trở thành tân phúc của Tây bắc.
Phải biết, thực vật qua tay nàng không sợ khí hậu ác liệt nữa!
Nghĩ tới đây, Chu Nghênh Tuyết dần an tâm hơn. Dù thế nào nàng vẫn có nơi để đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận