Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1059: Quá Thất Đức!

E rằng không ai ngờ tới, hơn hai mươi vạn anh linh an nghỉ dưới chuông đồng sẽ xuất hiện tình huống này.
Anh linh được cư dân hàng rào cúng bái và thương tiếc thật sự tồn tại.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không quan tâm lắm tới những điều này. Hắn cảm giác nếu có thể triệu hồi những anh linh này vào Anh Linh Thần Điện. Dù là liên minh hàng rào cũng chưa chắc chịu nổi sự tấn công của họ.
Coi như hiện giờ khởi xướng toàn diện chiến tranh thì lão binh của Vương thị cũng chỉ có hơn hai mươi vạn binh lực a?
La Lam từng nói, khế ước của Anh Linh Thần Điện là khế ước ngang hàng. Khi ngươi triệu hoán đối phương, nếu đối phương không chấp nhận, ngươi cũng không thể làm gì được.
"Tiểu tử Trương Cảnh Lâm kia bị gì vậy. Sao lại tuyển tiểu tử không đứng đắn như vậy cho chức Tư lệnh chứ?"
Một cái anh linh đột nhiên nói.
Nhâm Tiểu Túc nghe xong lời này thì không vui:
"Ai không nghiêm chỉnh? Ngươi nói chuyện với trưởng bối kiểu gì vậy hả?"
Các anh linh nghe Nhâm Tiểu Túc nói vậy thì như muốn nổ tung:
"Nói dối mà muốn người ta tin thật. Sao ngươi chai mặt thế?”
Đám anh linh này suốt ngày kêu Trương Cảnh Lâm một tiếng tiểu tử hai tiếng tiểu tử. Hiện nay đột nhiên xuất hiện một thằng nhóc tự xưng là trưởng bối của họ, ai có thể nhận chứ?
"Tên tiểu tử này chắc chắn có ý đồ!”
"Đúng, tiểu tử này toàn nghĩ xấu xa, còn lừa chúng ta về tuổi tác của hắn!”
Nhâm Tiểu Túc mặt đen:
"Các ngươi thì đứng đắn quá? Lúc trước các ngươi thảo luận thế nào ta đều nghe được hết. Các ngươi nói thử xem, các ngươi đứng đắn được bao nhiêu? Nói cái gì mà dáng người tiểu cô nương thật xinh đẹp. Đều bị chôn xuống đất rồi vẫn nhìn trộm con gái nhà người ta. Như thế là già mà không đứng đắn! Nói đi, các ngươi có từng nhìn lén con gái nhà người khác tắm rửa không?!"
Nhóm anh linh giận tím mặt:
"Là nàng đi ngang qua nên chúng ta mới nhìn, ngươi cho rằng chúng ta xấu xa như vậy? Chúng ta sao có thể làm ra loại chuyện đó! Hơn nữa chúng ta căn bản không thể rời khỏi quảng trường này!"
"Ai biết được… "
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi.
Nhâm Tiểu Túc không muốn tiếp tục tranh cãi cùng những anh linh này mà kiên nhẫn nói:
"Các ngươi ở trong này có thể thủ hộ được ai? Khi kẻ địch đánh tới các ngươi cũng chỉ có thể đứng nhìn. Lỡ đám Vu Sư kia mạnh hơn lúc trước thì sao. Khi đó cứ điểm bị người khác tàn phá, còn ai cúng bái, còn ai tưởng niệm các ngươi nữa. Khi ấy các ngươi sẽ tan biến thành mây khói đó!”
Nhóm anh linh dần trở nên trầm mặc, Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
"Các ngươi nghĩ mà xem, lỡ mà đám Vu Sư kia tới nữa, các ngươi vào Anh Linh Thần Điện rồi, ta có thể dẫn các ngươi đi đánh chúng. Các ngươi không thấy như vậy rất hả giận hả?”
Nhóm anh linh vẫn chưa bị dụ dỗ:
“Trận chiến của chúng ta đã kết thúc. Người có nói nữa cũng vô nghĩa, vào Thần Điện của ngươi xong sẽ phải nghe lời ngươi. Đừng nói ngươi chỉ là nhân tuyển cho chức Tư lệnh, xem như Lão tư lệnh tới chúng ta vẫn chưa chắc đồng ý!”
Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân căn bản không có cách thuyết phục được những anh linh này nên quyết định bỏ qua.
Mắt thấy hơn hai mươi vạn anh linh không thể sử dụng cho mình, Nhâm Tiểu Túc thật sự có chút đau lòng.
Bất quá chuyện này cũng không thể cưỡng cầu, Nhâm Tiểu Túc nói:
"Được rồi, vậy các vị nghỉ ngơi, ta đi đây!"
"Đợi đã…"
Thanh âm hùng hậu nói:
"Chờ đã."
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nghi ngờ nói:
"Có chuyện gì?!"
"À... Ngươi có thể nói cho chúng ta biết tình hình cụ thể của Tây Bắc hiện tại không?"
Thanh âm hùng hậu nói.
Những anh linh khác ở đây rất lâu rồi, tuy có hơn hai mươi vạn người nhưng chỉ có thể nói chuyện phiếm giải buồn. Hơn hai trăm năm nay, họ nói chuyện với nhau tới phát chán rồi.
Hơn nữa bọn họ chỉ có thể ở dưới chuông đồng không cách nào rời đi. Có chút người quen cũ sẽ tới kể chút chuyện cho họ nghe nhưng lại không quá nhiều.
Thỉnh thoảng khi Tây Bắc xảy ra chuyện lớn, ví dụ Tông thị bị diệt cũng sẽ có người cầm tạp chí tới báo cho họ biết, lúc ấy hơn hai mươi vạn anh linh chen chúc cùng đọc. Cơ mà chưa đọc xong người quen cũ đã đốt tờ báo rồi…
Trong quan niệm của những người tới cúng bái, việc đốt báo sẽ giúp báo được chuyển tới tay người đã mất. Vì thế việc này có thể xem là lòng tốt.
Trên thực tế thì nhóm anh linh thật sự rất giận, báo đốt đi rồi họ không có xem được.
Nhất là báo chí bị đốt một nửa, thật khiến người ta phát điên mà.
Bấy giờ, mọi người sẽ cãi nhau tới gần cả tháng chỉ để đoán xem đến cùng kết cục của bài báo là gì.
Vì phòng ngừa chuyện như vậy xuất hiện, mọi người thậm chí còn phân công ra. Một nhóm đọc nửa phần trước, nhóm còn lại đọc nửa phần sau. Tiếp đó lại phân người nửa đầu trang hai và nửa cuối trang hai, lần lượt như vậy….
Chỉ có vậy, mọi người mới có thể có được nội dung hoàn chỉnh.
Tuy quá trình nghe thì thú vị nhưng khi tóm tắt nội dung lại thường bị sai. Lúc đó mọi người sẽ đánh nhau túi bụi.
Nếu bọn họ có thể tự mua báo thì đâu cần mệt vậy!
Hơn nữa vấn đề ở chỗ, không phải ngày nào cũng có người tới đốt báo. Có khi một hai tuần chẳng thấy một ai.
Cho nên, nhóm anh linh rất muốn biết chuyện xảy ra bên ngoài.
"Tiểu tử, ngươi nói cho chúng ta một chút chuyện Tây Bắc gần đây đi… "
Thanh âm hùng hậu lần nữa truyền tới.
Nhâm Tiểu Túc ồ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn xoay người ngồi bên cạnh chuông đồng:
"Cách bình minh còn chừng bốn năm tiếng. Ta sẽ kể cho các ngươi nghe.”
Nhóm anh linh thấy thế thì nhất thời tinh thần tỉnh táo hẳn. Phải biết đã rất lâu rồi bọn họ chưa được nói chuyện với người khác. Hiện tại lại có một người, đây chẳng khác nào giúp họ kết nối được với ngoại giới!
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Phải kể từ lúc Tông thị bị diệt. Vương Thánh Tri của Vương thị từng tự mình tới bái phỏng Trương Cảnh Lâm Trương tiên sinh để bàn về chuyện khai thông thương lộ. Cơ mà Tây Bắc vẫn luôn bị Tông thị quấy phá, đối phương dung túng thổ phỉ trong Hà Cốc nhằm ngăn cách cứ điểm 178 với Trung Nguyên. Chiến tranh lần trước mới xảy ra vào 16 năm trước, vì thế Trương tiên sinh lo kẻ thù bên ngoài đã mạnh hơn. Cứ điểm hiện tại mà không tiến bộ sợ khó lòng ngăn được đối phương. Cho nên ông quyết tâm tiêu trừ khối u ác tính Tông thị của Tây Bắc…”
"Việc này chúng ta đã biết, sau đó thì thế nào?"
Thanh âm hùng hậu hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Vậy nói một chút về chiến loạn Trung Nguyên đi. Lúc ấy mọi rợ xâm chiếm Trung Nguyên, nhưng dưới thiết kỵ của hàng rào 176, chúng chẳng khác nào đậu hủ.”
Nhóm anh linh bảy mồm tám lưỡi thảo luận:
"Đúng đúng đúng, ta từng nghe nói tới chuyện này. Lúc trước từng có tiểu tử tới đốt báo cho ta. Cơ mà hắn đốt nhanh quá chúng ta chưa đọc được. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào chúng ta không biết.”
"Tình hình cụ thể và tỉ mỉ?"
Nhâm Tiểu Túc mỉm cười:
"Tình hình cụ thể và tỉ mỉ hạ hồi phân giải. Được rồi, sắc trời không còn sớm, ta phải đi ngủ."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc trực tiếp đứng dậy rời đi.
Sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ của đám anh linh:
"Sao ngươi thiếu đạo đức của người kể chuyện vậy. Bởi ta nói mà, đột nhiên có lòng tốt kể chuyện xưa là thế nào. Thì ra muốn khơi gợi lòng hiếu kỳ của chúng ta, khiến chúng ta khó chịu!”
"Thật sự quá thất đức, nhân tuyển Tư lệnh Tây Bắc mà lại thiếu đạo đức thế này?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận