Đệ Nhất Danh Sách

Chương 551: Thầy Và Trò


Nói thật, đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc gặp được người cho người khác quá giang tại nơi hoang dã.
Tất cả mọi người đều biết nơi hoang dã không an toàn gì. Có câu gọi là, không thể không đề phòng người lạ. Nếu là Nhâm Tiểu Túc, hắn tuyệt đối không cho người khác đi nhờ đâu.
Đương nhiên, người dám ngồi lên xe hắn không nhiều.
Nam nhân trung niên cười nói:
- Tới hàng rào 74 cũng tiện đường chúng ta. Thế nhưng giữa đường chúng ta phải dừng lại ở một nơi vắng vẻ. Nếu ngươi không ngại, sau đó chúng ta sẽ chở ngươi tới hàng rào 74 tiếp.
Nhâm Tiểu Túc hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
- Được, vậy cảm ơn.
Thiếu niên ngồi ở ghế lái phụ cũng nhiệt tình nói:
- Mau lên xe đi.
Nhâm Tiểu Túc ngồi ở hàng ghế sau. Âm thanh phát ra từ đĩa hát khiến hắn cảm thấy có phần quen thuộc…
Sau vài giây, Nhâm Tiểu Túc mới kịp nhận ra, đây chẳng phải là tiếng của Lý Nhiên à? Tuy hắn chưa từng nghe Lý Nhiên hát nhưng giọng hát thì rất dễ phân biệt.
Nhất thời, Nhâm Tiểu Túc có phần không biết nên nói hay hỏi gì. Hắn rõ ràng muốn trốn nữ nhân kia tới chạy tới đây. Kết quả lại được nghe tiếng của đối phương, đúng là âm hồn bất tán mà…
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc phát hiện nan nhân trung niên và thiếu niên này không phải cha con. Thiếu niên gọi nam nhân là lão sư. Xem ra hai người này là thầy trò rồi.
Đối phương không hỏi thân phận Nhâm Tiểu Túc, cũng không hỏi hắn tới hàng rào 74 làm gì. Trông như chỉ đơn thuần muốn cho hắn quá giang đoạn đường này.
Bất quá, lúc trước nam nhân trung niên từng nói họ sẽ dừng lại ở nơi vắng vẻ để làm chút chuyện. Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảnh giác, nơi vắng vẻ có thể làm gì? Nơi hoang dã rất ít người, tới đó chẳng lẽ muốn gạt Nhâm Tiểu Túc vào bẫy gì đó?
Tuy nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng nói gì, bất động thanh sắc mà hỏi:
- Hai vị tới hàng rào 74 làm gì vậy?
Nam nhân trung niên cười nói:
- Kỳ thật chúng ta chỉ đi ngang qua hàng rào 74 chứ không vào. Chở ngươi tới gần đó chúng ta sẽ lên núi hái thuốc. Phía tây hàng rào 74 là một dãy núi ít người lui tới, khả năng cao sẽ có bảo bối sinh trưởng ở đó.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết hả?
Trong truyện xưa tiên sinh kể chuyện từng kê, thiên tài địa bảo là trợ lực rất lớn cho người tu hành.
Nghe Nhâm Tiểu Túc hỏi vậy, người trung niên cười nói:
- Không phải, thứ ta nói là cây trên núi, thảo dược bình thường thôi nhưng có thể giúp thân thể đồ đệ của ta tốt hơn.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, xem ra đối phương là người luyện võ nhỉ?
Có câu, cùng đọc sách, phú luyện võ. Đơn giản là đọc sách sẽ giúp người nghèo cải mệnh. Còn không giàu thì làm quái gì có tiền mua dược liệu bổ thân để luyện võ.
Thế nhưng, đối phương vào vùng rừng sâu núi thẳm kia thật sự chỉ vì hái thuốc?
Nhâm Tiểu Túc không tin.
Tới chiều, xe việt dã bỗng chạy khỏi đường chính tới nơi vắng vẻ. Nhâm Tiểu Túc ngồi đằng sau vẫn bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì cả.
Chỉ là, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu đối phương động thủ thì dù là cướp bóc hay trả thù thì e rằng đã ủ mưu từ lâu.
Sau khi đổ xe, nam nhân trung niên để hai tay vào miệng và huýt sáo.
Nhâm Tiểu Túc cau mày, còn có trợ thủ?
Sau một khắc, âm thanh sàn sạt vang lên trong rừng cây. Ngay sau đó, bốn năm lưu dân trông khá trung thực xuất hiện. Lưu dân kinh hỉ nói với nam nhân trung niên:
- Lão Lý, đã lâu rồi ngươi không tới.
- Được rồi, dược phẩm ở trong rương phía sau xe, mau chuyển xuống đi….
Nam nhân trung niên được gọi là lão Lý cười nói:
- Lần này mang tới thuốc kháng sinh, là thứ mà các ngươi cần nhất ở nơi hoang dã.
Nhâm Tiểu Túc đứng một bên, chuẩn bị động thủ bất kỳ lúc nào không khỏi ngây ngẩn cả người. Hắn còn tưởng đối phương dẫn mình tới tay để ra tay cho tiện. Kết quả lại là đưa thuốc cho lưu dân?
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ bản chất của lưu dân. Hắn đánh giá rừng cây một chút, thế nhưng trong đó tối om nên chẳng thấy được gì.
Lão Lý mở rương ở phía sau ra, Nhâm Tiểu Túc thấy bên trong rương là hai thùng giấy được dán băng keo kín kẽ.
Một hán tử đưa giỏ trứng gà cho lão Lý:
- Chúng ta không có gì tốt, chỉ có chút trứng gà này thôi. Ngươi nhận đi.
Trứng gà lớn bằng nắm tay, vừa nhìn là biết trứng của gà tiến hóa, khác hoàn toàn với gà trong hàng rào. Hai năm nay, món ăn dân dã bắt đầu lưu hành trong hàng rào. Ai có thể mời người khác một bữa ăn dân dã sẽ rất có thể diện.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc có thể bán được chim sẻ cũng vì trào lưu này.
Chỉ là, trứng gà rừng có đắt hơn nữa cũng không thể so được với thuốc kháng sinh. Phải biết, thuốc men ở thời buổi này là thứ bảo mệnh.
Lão Lý cũng không từ chối, hắn nhận lấy trứng gà, đưa cho đồ đệ của mình:
- Ta còn phải tới hàng rào 74, hôm nay không ăn chực của các người được. Bên này các ngươi có cần gì nữa không, khi quay lại từ hàng rào 74 ta sẽ mang cho các người một ít.
Một lưu dân do dự nói:
- Sắp bắt đầu màu đông rồi, trên núi có vài đứa nhỏ không chịu được lạnh. Ngươi có thể mua vài cái áo bông cho chúng không, nếu không có áo chỉ sợ…
Lão Lý dứt khoát hỏi:
- Cần bao nhiêu cái?
- 12 cái áo.
- Được, ta sẽ tới thị trấn của hàng rào 74 mua, ở đó có bán.
Lão Lý cười đáp.
Lưu dân xoa tay:
- Ngượng ngùng quá, cứ phiền ngài….
- Tiện tay thôi.
Lão Lý cười nói.
- Không biết áo bông ở thị trấn có đắt tiền không?
Lưu dân hỏi:
- Chúng ta có tích góp được chút ít.
Lão Lý chỉ trứng gà trong lòng đồ đệ:
- Ngần này trứng gà rừng rất đáng tiền, đã đủ rồi.
Nói chuyện xong, lão Lý và đồ đệ lên xe, chuẩn bị lên đường. Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hai người này không giống người bán thuốc a.
- Một gió trứng gà rừng chỉ đổi được nhiều lắm một cái áo bông thôi. Ta biết giá trên thị trấn, các ngươi đang muốn làm việc tốt à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Lão Lý vừa lái xe vừa cười đáp:
- Chúng ta có một quy cũ, sau khi….trưởng thành phải tới sống cùng lưu dân trong thị trấn mấy ngày. Lúc trước ta vốn là người không ai vì nổi. Kết quả tới thị trấn xong thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn, vẫn là đám lưu dân này cho ta miếng ăn. Về sau, họ không nhịn nổi bị tập đoàn bóc lột, thay vì ở lại thị trấn lo lắng thì không bằng trốn ra đây.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Thì ra là thế, xem ra trong thị trấn vẫn có người trung thực. Nơi nào cũng sẽ có người im lặng cam chịu, khiến đám người hung ác kiêu ngạo đó ra tay càng mạnh thêm. Cuối cùng khiến người nhẫn nhịn chịu không nỗi nữa phải rời khỏi thị trấn.
Hơn nữa, làm việc cho tập đoàn tới già cũng chỉ đổi được một túp lều, không có thứ gì thuộc về họ cả. Ngay cả cây họ trồng được cũng thuộc về tập đoàn, thứ họ nhận được chỉ là vài đồng bạc cắt mà thôi.
Cho nên, một ít người chấp nhận chịu khổ ở nơi hoang dã để có được những thứ thật sự thuộc về mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận