Đệ Nhất Danh Sách

Chương 818: Bộ Dáng Của Tây Bắc


Trong phòng giam cơ mật, đại lừa dối hét lớn:
- Ngay cả cơm tối cũng không có? Khổng thị các người biết cái gì gọi là nhân quyền không, phạm nhân cũng là người mà!
Chỉ có điều trong hành lang vẫn lặng yên như tờ, căn bản không có ai trả lời đại lừa dối, cũng không ai kêu hắn nhỏ giọng lại.
- Kỳ quái nha…
Đại lừa dối nói thầm:
- Giám ngục nơi này đâu rồi?
Bấy giờ có hai giám ngục đi tới, xuyên qua hành lang.
Đại lừa dối hô to:
- Này, không cho chúng ta ra ngoài ăn cơm cũng phải đưa cơm vào chứ!
Kết quả hai giám ngục nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp rời khỏi.
- Đám người này có nhân tính không vậy….
Đại lừa dối lấy hết can đảm cảm khái.
- Không đúng…
Vương Uẩn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Bước đi những người này dồn dập, mở bước chân lớn hơn 1cm, nhất định đã có chuyện gì chúng ta không biết xảy ra.
Đại lừa dối có chút sửng sốt:
- Ngươi nói ta mới nhận ra nha, ngày thường bước đi họ ngắn dài thế nào ngươi cũng nhớ?
- Ta nhớ hình ảnh họ di chuyển lúc trước, sau đó so sánh với hiện tự, như hai tờ phim chồng lên nhau vậy. Dù chỉ khác trước kia một chút cũng nhận ra được.
- Ngươi không tới Tây bắc đúng là đáng tiếc…
Đại lừa dối cảm thán:
- Nói thật, ngươi không biết ở lại Khổng thị sẽ trở thành nhân tài không được trọng dụng à?
- Tại Trung Nguyên, Khổng thị, Vương thị, Chu thị tạo thành thế chân vạc, có gì mà nhân tài không được trọng dụng?
Vương Uẩn lạnh lùng nói.
- Vậy ngươi biết bây giờ Tây bắc chúng ta đã được bao nhiêu tuổi không?
Đại lừa dối kiêu ngạo nói:
- Cả Tây bắc đều thuộc về cứ điểm 178 chúng ta. Hơn nữa cứ điểm 178 quanh năm chống kẻ thù bên ngoài, Khổng thị thì làm được gì? Bất quá chỉ là mỗi ngày tính cách chèn ép dân chúng mà thôi. Ta hỏi lại ngươi, vì sao Trung Nguyên phải xây hàng rào, thật sự vì cái gọi là dã thú à? Ta thấy không chừng chỉ là lừa gạt dân chúng thôi.
Vương Uẩn không lên tiếng, mọi người đều là người thông minh, cho nên không phải phản bác chuyện này.
Đại lừa dối tiếp tục nói:
- Lúc trước xác thực từng có nạn sâu bệnh, dã thú cũng đả thương không ít người. Thế nhưng các thế lực khi đó thật sự không có năng lực tiêu diệt dã thú? Dựng hàng rào chẳng qua chỉ là khoanh vùng thế lực, sau đó tạo dựng giai cấp, khiến mọi người cả đời bán mạng cho hàng rào. Tựa như Tông thị nuôi thổ phỉ vậy, vì lưu dân sợ thổ phỉ nên chỉ có thể dựa vào hàng rào.
- Cũng không phải chỗ nào cũng vậy…
Vương Uẩn đáp.
- Ít nhất đại đa số đều vậy…
Đại lừa dối thở dài.
Trong hành lang yên tĩnh lại. Một lúc thật lâu sau, Quý Tử Ngang đột nhiên hỏi:
- Ngươi cứu vợ con ta lúc nào, khi đó họ có bị Chu thị khi nhục không?
- Một năm trước a. Ta cảm thấy tốt nhất ngươi đừng nên biết…
Đại lừa dối nằm vắt một chân trên giường, nói:
- Tuy Tây bắc chúng ta thường xuyên khuyến khích mọi người tới xây dựng biên cương. Thỉnh thoảng cũng dùng vài thủ đoạn nhưng nếu vợ con ngươi không gây ra chuyện gì, chúng ta cũng không tới mức đưa họ ra ngàn dặm bên ngoài tha hương cầu thực. Bất quá ngươi yên tâm, những chuyện ngươi lo không xảy ra. Quý Tử Kiện con ngươi sống tốt vô cùng. Lần trước ta về Tây bắc còn thấy hắn tham gia đại hội thể dục thể thao của trường mà.
- Từ một năm trước các ngươi đã muốn thu mua ta?
Quý Tử Ngang hỏi.
- À, lâu hơn nữa…
Đại lừa dối đáp:
- Từ lúc ngươi giết người của Chu thị đã chuẩn bị rồi. Kết quả chưa kịp làm gì ngươi đã bị gài bẫy rồi bắt vào ngục giam.
- Nói ta nghe một chút, Tây bắc có bộ dạng gì…
Quý Tử Ngang trầm giọng nói:
- Ngươi muốn ta tới đó cũng phải để ta hiểu rõ nơi đó có bộ dạng thế nào chứ.
- Tây bắc hả…
Vẻ mặt đại lừa dối lộ ra vẻ nhớ nhung:
- Kỳ thật lúc mới tới Tây bắc ta cảm thấy ở đó chỉ có mấy tên ngốc thôi. Khi ấy ta rơi vào bước đường cùng, bị người người đuổi giết nên phải tới đó tòng quân. Thầm nghĩ kẻ thù có lợi hại hơn cũng chẳng dám trêu chọc cứ điểm 178. May mà vừa vặn nơi đó trưng binh, cho nên ta thuận thế nhập ngũ.
- Về sau ta trở thành tân binh, Đại đội trưởng thấy ta không đứng đắn nên dùng nhiều thời gian khổ luyện ta. Cho ta tới trạm gác biên phòng làm việc… Hiện tại nhớ lại ta vẫn xúc động tới mức muốn mắng lão ta. Đúng là không phải thứ gì tốt, trạm gác đó chán muốn chết…
Quý Tử Ngang nói:
- Tiếp đi.
- Ừ…
Đại lừa dối nói lại;
- Trạm gác hẳn là nơi đau khổ nhất Tây bắc. Từ cứ điểm 178 tới đó càn đi qua 15 ngày đường núi. Khí trời âm ba mươi độ, trên trời lả tả tuyết rơi, có khi trượt chân dẫm vào khe nứt nữa. Lúc ấy mỗi 8 giờ sáng ta đã phải dậy, tuần tra trên đỉnh núi có độ cao trên 5000 mét so với mực nước biển. Sau đó 5 giờ thì xuống núi về trạm gác. Ngày thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều là vậy….
Đại lừa dối im lặng một lúc rồi nói:
- Ngày qua ngày, thời gian buồn tẻ vô vị cứ thế lặp đi lặp lại. Trong trạm gác, ta cảm nhận được sự cô độc chưa từng có. Thế nhưng hiện tại nhớ lại, cô độc khi đó lại tạo thành một loại sức mạnh kỳ lạ. Ngươi từng nghe qua câu mười năm uống nước băn cũng không khiến nhiệt huyết nguội lạnh mà. Kỳ thật rất nhiều người chỉ biết ý nghĩa của nó chứ không biết mười năm đó cực khổ cỡ nào. Trên đường tuần tra ngươi không thể uống nước ấm, chỉ có thể dùng miệng tan tuyết tạo thành nước mà thôi.
- Về sau ta nghe nói, trước khi đi tới đây, tiểu binh đều lấy một tấm hình của cô gái hắn thích theo, dù cô nương đó có thích hắn không cũng đưa cho hắn một tấm hình đẹp nhất. Như vậy tiểu binh kia có thể ở trạm gác ngắm ảnh giết thời gian, không tới mức cô độc tới mức nổi điên. Khi đó ta không phải người Tây bắc, căn bản không biết chuyện này. Vì thế lúc người khác nhìn ảnh chụp, ta cũng chỉ có thể ngồi gãi chân…
Đại lừa dối vui vẻ cười.
Quý Tử Ngang bỗng nhiên nói:
- Ai lại đi nhớ nơi đó chứ. Nếu khi đó ngươi ăn khổ thì sao không rời đi? Tây bắc đày đọa ngươi như vậy mà, kể ra không sợ ta đổi ý à?
Kết quả lúc này đại lừa dối nghiêm túc nói:
- Vì nơi đó ta tìm được niềm vui chân chính. Ở thâm sơn bảo vệ đồng bào sau lưng, Tư lệnh sẽ an ủi ngươi, hắn cũng tự đi qua từng con đường, ngọn núi ngươi đi. Nói ra chắc ngươi không tin, năm đó Trương tư lệnh từng đi 78 ngày, khắp tất cả trạm gác của cứ điểm 178. Mỗi lần tới hắn sẽ nấu một bữa sủi cảo cho chúng ta. Vì quá cao nên rất khó đun sôi nước. Có điều đó lại là bữa ăn khó quên nhất cả đời ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận