Đệ Nhất Danh Sách

Chương 432: Cuộc Sống Khó Khăn

Ông lão đứng một bên nhìn Tiêm Đao Liên, không biết nên phản ứng làm sao. Ngược lại, khi cô bé thấy Trương Tiểu Mãn và Tiêu Tiểu Thần cãi nhau thì nở nụ cười.
Thế giới của trẻ em đơn thuần như thế đó. Chúng vẫn chưa hiểu sự đáng sợ của thế giới này.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ông lão, hỏi:
- Hàng rào gần nhất nơi này là hàng rào nào?
- Hàng rào 144….
Ông lão thành thật đáp:
- Hẳn là nằm ở hướng tây cách 60 ki lô mét.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trương Tiểu Mãn nói:
- Có thể xác định vị trí chính xác của chúng ta chưa?
- Có thể…
Trương Tiểu Mãn gật đầu:
- Hàng rào 144 là kho lúa của Tông thị, hơn 70% ruộng tốt đều ở xung quanh nơi đó.
Có thể nói, đây là hàng rào chuyên cung cấp lương thực cho Tông thị, giống hàng rào 114 của Khánh thị vậy.
- Thì ra là thế…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Trước hết chúng ta bắt đầu từ xung quanh hàng rào 144 đi.
Đột nhiên Tiêu Tiểu Thần hỏi:
- Còn ông lão và cô bé này thì sao? Lỡ mà họ đi báo tin thì sao?
Ông lão nhất thời nóng nảy:
- Xin trưởng quan yên tâm, chúng ta tuyệt đối không báo tin cho Tông thị. Các ngài tới từ cứ điểm 178, nói thật, lưu dân chúng ta càng hi vọng các ngài tới a.
Tông thị đối đãi với lưu dân quá hà khắc nên đã mất dân tâm.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu không phải Tông thị chiêu mộ hết thanh niên cường tráng ở đây, chúng ta có thể lần nữa tổ chức lại lưu dân, tạo thành một lực lượng vũ trang tấn công từ hậu phương kẻ địch, bao vây hàng rào. Trước kia khi nghe Trương tiên sinh giảng bài, ta từng nghe hắn nói về một trận chiến như thế…
Lời này khiến đám Trương Tiểu Mãn không khỏi sững sờ. Bất quá hiện tại họ không thể làm được.
Bên cạnh có người hỏi:
- Ông lão, nơi này của các ngươi còn thức ăn không?
Hơi như vậy là vì họ thiếu lương khô. Dù Nhâm Tiểu Túc có mang đồ ăn theo nhưng Tiểu Ngọc Tỷ chuẩn bị phần ăn cho 1 người mà thôi.
Trong suy nghĩ của Tiểu Ngọc Tỷ, những thứ này có thể giúp Nhâm Tiểu Túc chống đỡ hơn 3 tháng ở nơi hoang dã, không cần hắn hao tâm tốn sức tìm đồ ăn.
Tuy nhiều nhưng người của Tiêm Đao Liên càng nhiều hơn. Đồ ăn chuẩn bị cho một người ăn trong ba tháng chỉ đủ cho 184 người ăn trong 2 ngày mà thôi.
Cho nên, tìm kiếm thức ăn đã là việc lửa xém lông mày với Tiêm Đao Liên.
Ngược lại, Nhâm Tiểu Túc có khoai tây xạ thủ, nhưng thứ này muốn xài phải tốn cảm tạ tệ, chỉ dùng khi bất đắc dĩ thôi.
Lại nghe ông lão nói:
- Nơi này của chúng ta đâu còn lương thực. Tất cả đều bị Tông thị thu hết rồi. Lúc trước ta có vụng trộm dấu đi nhưng vẫn bị họ tìm được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng ra cái rổ ông lão cầm theo. Bên trong là một tí rau dại, xem ra vừa rồi ông dẫn theo đứa cháu ra ngoài là để tìm thức ăn. Ông lão này không nói dối.
- Vậy chúng ta làm sao đây?
Tiêu Tiểu Thần hỏi.
Trương Tiểu Mãn vung tay lên:
- Không sao, chúng ta tới nhà xưởng. Nơi đó nhiều công nhân, sao có thể không có đồ ăn.
Mọi người nghe vậy thì bắt đầu lên đường, tìm quân trang và tìm thức ăn là hai việc cần phải giải quyết ngay.
Mọi chuyện thuận lợi hơn họ tưởng tượng nhiều. Vì họ đi chưa được bao xa được gặp được một nhà xưởng, ống khói trên đấy còn bốc khói trắng nữa.
Tiêm Đao Liên tỉ mỉ trù tính, chia ra thành hai hướng để tập kích. Kết quả trong nhà xưởng không có lực lượng phòng ngự, chỉ có 2 tư quân mà thôi.
Lúc hai tên này thấy đám Nhâm Tiểu Túc trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, căn bản không có tinh thần phản kháng…
Còn lưu dân trong nhà xưởng thì thành thật xếp thành mấy hàng đứng thẳng.
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ nói:
- Cả một nhà xưởng chỉ có hai người trông coi?
Binh sĩ tư quân kia quỳ xuống nói:
- Đều được xung vào quân đội Tông thị rồi…
- Được rồi…
Trương Tiểu Mãn tịch thu súng ống của đối phương:
- Lấy lương thực của các người ra đây, chúng ta phải đi rồi.
Hai tư quân muốn nói lại thôi, kết quả vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Thế nhưng, khi đám Trương Tiểu Mãn thấy lương thực họ lấy ra thì sợ ngây người. Chỉ thấy mấy ổ bánh mì mốc meo được bày ra trước mắt. Hán tử Trương Tiểu Mãn kinh ngạc nói:
- Trong nhà xưởng chỉ có mấy thứ đồ chơi này?
Lưu dân mau ra đây trả lời ta.
Một lưu dân nói:
- Trưởng quan, bình thường chúng ta đều ăn thứ này.
Sắc mặt Trương Tiểu Mãn nhất thời đen kịt, khó trách Tông thị không được dân tâm. Khó trách ông lão kia bảo, mọi người đều mong cứ điểm 178 đánh tới. Thì ra mọi người ở đây đều sống cuộc sống thế này.
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Tuy nói Khánh thị là tập đoàn, cũng nghiền ép lưu dân nhưng ít nhất lưu dân vào nhà xưởng rồi sẽ được ăn no.
Không phải hắn nói Khánh thị tốt, chỉ là so ra vẫn tốt hơn Tông thị nhiều…
Tiêu Tiểu Thần bẻ một cái bánh mì làm đôi, chỉ thấy bên trong bánh mì vẫn lẫn lộn trấu:
- Thứ này ăn được hả? Ăn vào không chết người chứ?
- Trưởng quan, còn sống đã không tệ rồi…
Lưu dân đáp.
Đây là nhà xưởng nấu đồng, cho nên Tiêm Đao Liên không tìm thấy y phục tại đây, càng không tìm được quân trang Tông thị. Điều này khiến Trương Tiểu Mãn có phần khó chịu, hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc, nói:
- Ta không ăn thứ này, không tính nó khó ăn hay không, việc ăn vào, lỡ có vấn đề gì sẽ ảnh hưởng tới sức chiến đấu.
- Ta đoán những nhà xưởng khác cũng xuất hiện tình huống này…
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Muốn tìm đồ ăn, phải tìm tới Tông thị.
- Hàng rào 144 được xưng là kho lúa của Tông thị, chúng ta nhất định sẽ tìm được đồ ăn ở đó. Hơn nữa, một khi nơi này bị phá hủy, nhất định sẽ khiến Tông thị đau đầu. Chiến đấu mà không có lương thực, làm không tốt sẽ khiến binh sĩ tạo phản.
- Nằm mơ à…
Trương Tiểu Mãn cười mắng,:
- Trong hàng rào 144 có ít nhất một quân đoàn trông coi. Chúng ta đánh kiểu gì?
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chúng ta tấn công đội vận chuyển của họ là được!
Nguyên bản Tiêm Đao Liên không muốn tiếp xúc với quân đội chính quy của Tông thị, chung quy đây cũng là sân nhà của người ta.
Nhưng hiện tại không đánh không được, không đánh sẽ chết đói.
Cuộc sống sao mà khổ quá a…
Không ai có thể nghĩ tới, Tông thị diễn ra một hồi gió tanh mưa máu chỉ vì có người muốn tìm đồ ăn.
Hai ngày sau đó, bộ chỉ huy Tông thị nhận được thông báo, một đội vận chuyển đã bị một đại đội của cứ điểm 178 tiêu diệt.
Hiện giờ, toàn bộ bộ binh trong quân đoàn của hàng rào 144 đang toàn lực truy sát đại đội này.
Khi tướng lãnh tiền tuyến của Tông thị nghe được tin này thì nhíu mày.
Vị trí địa lý của hàng rào 144 đặc thù, cứ điểm muốn đánh tới nơi này chỉ có thể vượt sông mà tới. Thế nhưng cứ điểm 178 không có thuyền, cho nên lúc bố trí chiến lược họ cũng không lo lắng về nơi đây.
Thật không ngờ hàng rào 144 lại có vấn đề.
Bộ chỉ huy gửi công văn tới hàng rào 144, yêu cầu quân đoàn phải tiêu diệt đại đội này, cam đoan đường tiếp tế an toàn.
Nhưng công văn gửi đi chưa tới mấy giờ thì hàng rào 144 lại truyền tin, báo rằng công văn đã bị cướp mất…
Tướng lãnh hậu cần của bộ chỉ huy giận tím mặt, tại địa bàn của nhà mình mà kẻ địch lại dám đoạt công văn của họ?!
Tìm, nhất định phải tìm cho bằng được đại đội này. Bằng không chỉ huy của quân đoàn này đợi bị cắt chức đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận