Đệ Nhất Danh Sách

Chương 664: Hỏa Chủng Xuất Hiện Trên Thảo Nguyên


Đợi Nhan Lục Nguyên và Hassan rời đi, đám Tô Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm. Lần giao dịch này thật sự rất quan trọng.
Vừa rồi Nhan Lục Nguyên nói không sai, hắn đúng là đập nồi bán sắt mới mua được đống hàng hóa này. Ngay cả một tí vàng hắn để dành cũng đã bán đi sạch.
Tô Lỗi chỉ còn duy nhất một cây vàng cuối cùng được giấu trong thắt lưng. Vì lo lắng gặp bất trắc nên hắn giữ lại để phòng thân trên đường.
Đương nhiên chỉ có thổ phỉ tương đối khá giả mới có vàng để mà giấu.
Một thỏi vàng này nặng chừng 50 gram, được ông nội hắn truyền lại, lại được cha hắn đưa cho. Không ngờ cuối cùng vẫn may mắn còn giữ lại.
Số hàng hóa hôm nay đổi được là chút gia sản cuối cùng của Tô Lỗi. Nếu Nhan Lục Nguyên không tới, hắn chỉ có thể lên thị trấn bày bán ở vỉa hè.
Mọi người trong đội hẳn sẽ không hiểu vì sao Tô Lôi lại bí quá hóa liều như thế.
Nhưng nói thật, Tô Lôi cảm thấy thương lộ mở ra là một cơ hội tốt cho tất cả mọi người, chỉ là họ có biết nắm bắt hay không thôi
Bấy giờ, nam nhân xấu xí Vương Nhị Cẩu đứng bên cạnh nói:
- Đại ca, ta đã quan sát tỉ mỉ, đám người này không mang theo cây súng nào. Tuy họ nhiều người nhưng không có súng thì có gì đáng sợ. Sao chúng ta không giết sạch họ để cướp hàng hóa.
Đám người thấy số lượng da lông Nhan Lục Nguyên mang tới thật sự có chút đỏ mắt. Chung quy 90% số da lông đó đã bị Nhan Lục Nguyên đem về.
Nếu đổi 90% ấy ra thành tiền, chỉ sợ tới vài triệu đồng!
Đội thổ phỉ yên tĩnh lại, Tô Lôi nhìn Vương Nhị Cẩu, hỏi:
- Cướp xong thì sao?
- Hơn cả triệu đồng đủ để chúng ta không lo ăn uống cả đời. Đại ca, chúng ta lên đi…
Hắn đáp.
Tô Lôi cười:
- Tham vọng của ta, một triệu đồng không đủ lấp đầy.
Nói xong, Tô Lôi dẫn đội đi về phía nam. Hàng rào của họ nằm trên thương lộ của Tây bắc và Trung Nguyên.
Trên đường về, Tô Lôi tìm cơ hội nói rõ với Thôi Cường:
- Về hàng rào, tìm cơ hội âm thầm giết Vương Nhị Cẩu đi.
Thôi Cường có phần sửng sốt nhìn về phía Tô Lôi, dường như hắn có phần nghi hoặc về quyết định này của thủ lĩnh. Nhưng cuối cùng Thôi Cường cũng không phản bác mà gật đầu, nhận lệnh.
Tô Lôi nhìn hắn, cười nói:
- Khả năng cao Vương Nhị Cẩu sẽ gây ra tai họa. Lần đầu là đánh nhau với trại Hà Tây, nếu hắn không làm bậy với vợ của Nhị đương gia trại người ta thì đã chẳng có việc gì. Về sau chúng ta cần đi đường ngay, không thể giữ loại người này được.
Tô Lôi có thể chia cho Vương Nhị Cẩu ít tiền để đối phương đi nơi khác kiếm ăn. Thế nhưng Tô Lôi lo lắng loại người này một khi ôm lòng oán hận sẽ gây thêm rắc rối cho hắn.
Thế thì chẳng bằng giết luôn cho rồi.
Tô Lôi là thổ phỉ sống trên lưỡi kiếm. Trước mắt Nhan Lục Nguyên hắn tỏ vẻ khách khí nhưng một khi giết người chưa bao giờ do dự.
Hiện giờ Tô Lôi muốn thay hình đổi dạng thì không thể lưu loại loại người như Vương Nhị Cẩu được.
Thôi Cường không nói gì, hắn là lính của người khác, chỉ cần làm theo lệnh chứ chẳng cần suy nghĩ nhiều. Hơn nữa hắn đã sớm nhìn Vương Nhị Cẩu không vừa mắt, giết thì giết thôi.

Nhan Lục Nguyên và Hassan mất hai hôm để quay về bộ lạc. Ngựa họ cưỡi đều là khoái mãi, hơn nữa còn là ngựa thảo nguyên đã tiến hóa, chúng chẳng khác nào BMW thần thánh mà tiên sinh kể chuyện từng nói tới. Khi ngựa chạy, mồ hôi chúng toát ra sẽ hóa thành sương trắng nếu thời tiết rét lạnh.
Chuyện đầu tiên Nhan Lục Nguyên làm khi trở về bộ lạc là nhờ Tiểu Ngọc Tỷ nấu một nồi bắp cải thật ngon.
Hassan đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn. Hắn phát hiện khi chủ nhân của mình ăn bắp cải sẽ rất vui vẻ.
- Chủ nhân, ăn ngon lắm hả?
Kỳ Kỳ Cách đứng bên cạnh, nàng là con gái của Hassan. Hiện tại đều dành phần lớn thời gian ở trong trại của Nhan Lục Nguyên, đây cũng là Hassan căn dặn nàng.
Bất quá nàng cũng không quấy rầy Nhan Lục Nguyên, chỉ ngẩn người ngồi một chỗ nhìn thiếu niên. Tuy mỗi ngày Nhan Lục Nguyên đều ra ngoài trong thời gian dài nhưng nàng không thấy buồn chút nào.
Nhan Lục Nguyên cười, nhìn Kỳ Kỳ Cách:
- Muốn ăn thì ăn đi.
Kỳ Kỳ Cách nghe xong thì bắt đầu ăn. Nhan Lục Nguyên cười khổ lắc đầu:
- Không phải ta đã dạy ngươi dùng đũa rồi à. Này, dùng đũa đi.
Kỳ Kỳ Cách không tình nguyện nói:
- Chủ nhân, người ghét bỏ bộ dáng ăn bóc của chúng ta à?
Trước tai biến, người phương bắc đã sớm ăn bằng đũa. Thế nhưng sau tai biến, ăn bóc càng phù hợp với văn hóa vốn có của họ hơn, lại càng thêm thuận tiện.
Chỉ thấy Nhan Lục Nguyên lắc đầu:
- Ta sẽ giúp mọi người trong bộ lạc ăn bằng đũa. Khả năng cao sẽ có ít người cảm thấy ta ghét bỏ tập tục này của các ngươi. Thế nhưng ăn bằng đũa sẽ sạch sẽ hơn nhiều. Các ngươi có biết trên tay có bao nhiêu vi khuẩn không? Các ngươi không rửa tay thường xuyên, nhiều năm dùng tay bóc ăn. Đây cũng là lý do khiến tỷ lệ em bé chết non trong bộ lạc cực cao đấy.
Kỳ Kỳ Cách chợt nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi, lũ nhỏ nhà hàng xóm của ta ngã bệnh, uống một thang thuốc nam của ngài cho là khỏe lại rồi. Đúng là thần kỳ mà.
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Tuy lần này có đem theo thuốc về nhưng vẫn phải cẩn thận chút. Ta đã dặn mọi người không được uống nước lã nữa, muốn uống nước phải đun sôi. Cũng giống với việc cầm đũa vậy.
Kỳ Kỳ Cach sùng bái nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Thì ra có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy. Chủ nhân, sao ngài biết nhiều thế?
Kết quả Kỳ Kỳ Cách thấy thần sắc Nhan Lục Nguyên bỗng dưng ảm đạm hơn:
- Là anh trai dạy ta.
- Ngài có anh trai hả?
Kỳ Kỳ Cách vui vẻ như con chim nhỏ. Thế nhưng Nhan Lục Nguyên không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ bảo nàng quay về tìm mẹ nàng thôi.
Kỳ Kỳ Cách hiểu, đây là Nhan Lục Nguyên muốn ở một mình.
Thế nhưng khi Kỳ Kỳ Cách xốc màn vải lên, Nhan Lục Nguyên thấy từ phía xa đang có người tiến đến.
Hắn rời khỏi lều bải, lẳng lặng đứng chờ. Nhân số đối phương rất nhiều, đều mặc trang phục màu đen, rõ ràng là người tới từ Trung Nguyên.
Hassan hỏi:
- Chủ nhân, có cần chặn họ lại không?
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, báo cho mọi người không được lên tiếng. Ta sẽ ứng phó….
Nhan Lục Nguyên hít một hơi thật sâu, kỳ thật hắn không quen biết ai ở Trung Nguyên cả. Nên xử lý việc này thế nào chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Dần dà, thân ảnh đối phương ngày càng gần. Đám người nọ đi bộ tới, bên hông còn có đao.
Hassan và nhóm hán tử trong bộ lạc kinh hô, chuẩn bị đón tiếp quân địch.
Thế nhưng khi Nhan Lục Nguyên thấy rõ biểu tượng trên ngực đối phương thì đồng tử co rút lại.
Gần trăm người này là người của công ty Hỏa Chủng!
Tiểu Ngọc Tỷ có phần khẩn trương nhìn Nhan Lục Nguyên. Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Trước để xem họ tới đây làm gì, cùng lắm thì đánh nhau thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận