Đệ Nhất Danh Sách

Chương 678: Thánh Sơn

Từ lúc An Kinh tự gửi tin nhắn công bố nhiệm vụ tới giờ đã 3 ngày.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhưng không ngờ đoàn xe kia chỉ là bù nhìn mà thôi.
An Kinh tự có thể cài gián điệp vào Hỏa Chủng, biết được kế hoạch lùng bắt của Hỏa Chủng trên Thảo Nguyên thì ngược lại, Hỏa Chủng cũng có thể có cách lấy được di động của sáp thủ cấp A của An Kinh tự.
Hai bên đều là đối thủ lâu năm, sao Hỏa Chủng có thể không đề phòng An Kinh tự chứ?
Thậm chí Dương Tiểu Cận còn cảm nhận được, gián điệp của An Kinh tự trong Hỏa Chủng sợ rằng đã lành ít dữ nhiều.
Sự sống của gián điệp chẳng khác nào mạch nước ngầm, chết sống lúc nào chẳng ai biết.
- Nếu Hỏa Chủng đã chia ra hai đường, vậy họ sẽ chọn đi đường nào?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Hiện tại còn khả năng đuổi kịp không?
- Không kịp đâu…
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Đối phương trù tính cẩn thận, thậm chí còn hi sinh cao thủ T5 làm mồi nhử.
Chứng tỏ phía sau chuẩn bị càng thêm kỹ càng.
Nói không chừng hiện tại họ đã về tới hàng rào Hỏa Chủng rồi.
Nhâm Tiểu Túc có phần khẩn trương, nếu Nhan Lục Nguyên bị Hỏa Chủng bắt được thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Nhưng người khác chờ có thế lực động thủ trước, nếu là bình thường Nhâm Tiểu Túc chắc chắn cũng như thế, sau đó có thể đục nước béo cò.
Tuy nhiên, Nhan Lục Nguyên quá mức quan trọng với hắn.
Vì thế hắn không tiếc bản thân trở thành chim đầu đàn cũng muốn ra tay sớm.
- Sau khi bắt được vật thí nghiệm 01, họ sẽ đưa tới nơi nào?
- Thánh Sơn…
Dương Tiểu Cận phân tích:
- Siêu phàm giả Hỏa Chủng bắt được gần như đều được đưa vào Tháng Sơn. Đó là thánh địa trong truyền thuyết của họ.
Hỏa Chủng đã thiết lập cơ sở nghiên cứu ở đó, lối vào đều được binh sĩ cảnh giới nghiêm ngặt trông coi.
- Có bao nhiêu đường lên núi?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Bảy con đường.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Thánh Sơn là một sơn mạch hoàn chỉnh, về dày quân sự hơn 200 ki lô mét .
Mỗi con đường trên đó đều có binh sĩ cấp độ binh đoàn đồn trú.
- Với sức khỏe của siêu phàm giả, đi bộ rời khỏi đây không phải không có khả năng.
Hỏa Chủng làm sao phong bế cả tòa sơn mạch thế?
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ngươi muốn tới Thánh Sơn?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta không thể không đi.
- Được, ta đi cùng ngươi….
Dương Tiểu Cận nói:
- Nhưng có vài việc ngươi cần nghe theo lời đề nghị của ta.
Nguy hiểm bên trong Thánh Sơn không chỉ là binh sĩ của Hỏa Chủng.
Trên thực tế, bình thường binh sĩ Thánh Sơn cũng không dám vào núi.
Người có thể canh giữ ở đó đều là chiến binh đã thông qua cải tạo gien của Hỏa Chủng.
An Kinh tự từng phái sát thủ cấp A tiến vào, nhưng không ngoài dự tính là sau đó đều mất liên lạc.
Dương Tiểu Cận nói tiếp:
- Ta biết ngươi quan tâm an nguy Lục Nguyên.
Ta cũng không muốn thằng bé gặp chuyện không may.
Thế nhưng ngươi không thể đánh mất lý trí mà làm việc bất cẩn.
Mọi thứ phải có kế hoạch đàng hoàng, lần này chúng ta không thể không có chuẩn bị mà xông vào.
Vì cái gọi là quan tâm quá ắt loạn, lần hành động này ngươi phải nghe theo sự chỉ nguy của ta.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc rồi thở dài:
- Ừ, cám ơn ngươi nhắc nhở.
Không phải Dương Tiểu Cận sợ chết, nếu nàng sợ sẽ không đi tới Thánh Sơn cùng hắn.
Chỉ là Dương Tiểu Cận hiểu rõ, Nhâm Tiểu Túc có thể vì Nhan Lục Nguyên mà mất hết lý trí.
Vì thế nàng không muốn Nhâm Tiểu Túc làm việc lỗ mãng, nàng muốn để Nhâm Tiểu Túc bảo trì thanh tĩnh.
...
Xế chiều hôm đó, sát thủ nhanh chóng truyền tin xe của Hỏa Chủng không có vật thí nghiệm cho An Kinh tự.
An Kinh tự nhận được tin liền xác nhận lại, cuối cùng nhắn ra một tin:
“Vật thí nghiệm 01 đã được vận chuyển tới Thánh Sơn, mời sát thủ hiệp trợ An Kinh tự ngăn cản nghiên cứu của Hỏa Chủng, thù lao…
Lần này thù lao An Kinh tự đưa ra còn cao hơn cả nhiệm vụ chặn giết đoàn xe.
Bất quá họ không nói địa điểm và kế hoạch cụ thể, xem ra đã phòng ngừa việc Hỏa Chủng biết được tin.
Về phần làm sao để tất cả sát thủ cùng hội tụ về đó thì đây là chuyện của An Kinh tự, họ sẽ tự có biện pháp.
Nhâm Tiểu Túc nhận được tin này cũng không trực tiếp tới Thánh Sơn mà dựa theo kế hoạch của Nhâm Tiểu Túc, tới một phế tích ở phía tây cách Thánh Sơn 100 ki lô mét .
Trước tai biến, nơi này là một huyện thành, nhìn từ ngoài vào, cả tòa phế tích vô cùng rách nát, trên đường không có một ai.
Dương Tiểu Cận dẫn Nhâm Tiểu Túc quẹo trái quẹo phải, đi tới một hầm trú ẩn.
Dưới mặt đất lờ mờ ánh sáng, họ đi thêm 10 mét nữa thì quẹo cua. Đèn tường cũ kỹ được khảm lên vách tường, dưới vách đèn là hai nam tử trẻ tuổi.
Họ thấy có người đi vào thì đứng dậy hỏi:
- Tới làm gì?
Dương Tiểu Cận bình tĩnh lấy 10.000 đồng ra:
- Hai người, tới nghe ngóng tin tức.
Một người trẻ tuổi đi tới nhận tiền, vỗ vỗ trong tay cười nói:
- Các ngươi tới đúng chỗ rồi, bất quá độ chính xác của tin tức còn tùy các ngươi đoán, đừng mong chúng ta giúp các ngươi bắt kẻ lừa đảo.
- Ta biết quy củ…
Dương Tiểu Cận nói xong thì đi vào trong.
Người trẻ tuổi huýt sáo, một cái cửa sắt củ mở ra trước mặt Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Khác với vẻ quạnh quẽ bên ngoài, phía sau cửa của hầm trú ẩn cực kỳ náo nhiệt.
- Chợ đêm?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đúng…
Dương Tiểu Cận đi vào trong:
- Bất quá kích thước không lớn, người cũng chẳng nhiều, khác với Chợ đêm lạc thành.
Chợ đêm Lạc thành tới là để làm chủ, khắp nơi đều là nơi tiêu tiền, được một ít dân anh chị xem là nơi dưỡng lão.
Mà nơi đây thì hỗn loạn hơn, trước khi An Kinh tự tới, nhiệm vụ của đại đa số sát thủ đều nhận được ở chỗ này, có rất nhiều kẻ nguy hiểm ẩn nấp.
Mà hầm trú ẩn này rất lớn, rộng bằng cả cái phế tích này, là nơi tốt nhất để cất giấu của tham ô.
- Ngươi dẫn ta tới đây không chỉ vì tin tức…
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- An Kinh tự an bài không ít người ở nơi này.
Có thể nói An Kinh tự nắm gần như một nửa Chợ đêm trong thế giới ngầm.
Tuy nơi này cách Thánh sơn không xa nhưng An Kinh tự muốn xâm nhập vào Thánh sơn cũng cần có nơi nghỉ ngơi…
Dương Tiểu Cận nói:
- Hơn nữa, nơi này có người từng đi vào Thánh sơn rồi, có người dẫn trước chung quy vẫn tốt hơn so với tự mình thăm dò.
Nói cách khác là đang tìm người hi sinh dò đường cho họ.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhớ lại, lúc tiến vào Cảnh Sơn, đám Dương Tiểu Cận không nhờ vào binh sĩ tư quân mà thuê hắn đi dẫn đường.
Lúc này, thiếu niên cảm thấy từ đó tới nay như đã qua mấy đời.
Khi đó hắn vừa có được cung điện nhưng chưa biết được bộ dáng thật sự của thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận