Đệ Nhất Danh Sách

Chương 876: Đột Tiến


P5092 ngồi trong bộ chỉ huy, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh quan sát hình ảnh trinh sát gửi về. Hắn chợt phát hiện tốc độ tiến lên của trinh sát rất nhanh, hơn nữa sắp vượt qua cả bộ binh rồi.
Lộ tuyến của trinh sát cùng bộ binh bất đồng. Một hướng tây bắc, một hướng đông bắc. Bộ binh phụ trách đánh nghi binh hấp dẫn lực chú ý, trinh sát mới là đội chấp hành chính nhiệm vụ điều tra lần này.
Sĩ quan phụ tá hỏi:
"Trinh sát di chuyển nhanh như thế, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Quan sát thêm rồi nói…"
P5092 cũng không can thiệp kế hoạch của trinh sát mà lựa chọn quan sát.
Lúc này cả đoàn trinh sát đều lặng im, cự ly bọn họ các ven rừng không xa, tất cả mọi người bắt đầu cảnh giác.
Kết quả hết lần này tới lần khác, cung điện trong đầu Nhâm Tiểu Túc thông báo:
"Nhiệm vụ: Kiểm tra được tâm tình đội viên đang vô cùng khẩn trương, mời trợ giúp bọn họ thả lỏng."
Nhâm Tiểu Túc nghe được thanh âm thông báo nhiệm vụ thì hai mắt sáng lên, trong lòng tự nhủ giúp đỡ mọi người thả lỏng là chuyện hắn quen thuộc a. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Cái kia... các ngươi rất khẩn trương hả, để ta hát cho các ngươi nghe một bài a."
Nói qua, hắn liền hát bài con vịt nhỏ.
T40219 có chút bối rối:
"Trưởng quan, ngài làm gì vậy?"
"Như thế nào, không thích bài hát này?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ thầm nghĩ, sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nữa:
"Vậy đổi bài khác a."
Nói qua, hắn lại hát bài ngôi sao nhỏ.
Kết quả từ trước tới nay Nhâm Tiểu Túc tự tin vào tiếng ca của mình thì nay, tiếng ca ấy truyền vào máy truyền tin, không những không khiến mọi người bớt lo lại còn khiến họ khẩn trương hơn!
Kỳ thật suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, chung quy mọi người sắp vào rừng rồi, tuy bên cạnh có binh sĩ chủ lực đánh nghi binh yểm hộ nhưng bây giờ đâu phải lúc hát nhạc thiếu nhi, phía trước là địch nhân, bên tai là nhạc thiếu nhi là sao?!?!
Tình cảnh tượng này quả thật quá mức hoang đường.
T40219 khẩn trương nói thầm với máy truyền tin:
"Trưởng quan, ngài đang làm cái gì a..."
Lúc này, toàn bộ âm thanh đều truyền tới tới bộ chỉ huy. Cả bộ chỉ huy lẫn tham mưu tác chiến cũng nghe tới choáng váng, họ trở thành binh sĩ Hỏa Chủng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy loại cảnh tượng này!
Sĩ quan phụ tá cạn lời nhìn về phía P5092:
"Trưởng quan..."
P5092 trầm mặc thật lâu:
"Quan sát tiếp, hắn làm như vậy hẳn có lý do..."
Lúc này Nhâm Tiểu Túc thấy nhiệm vụ chậm chạp vẫn chưa hoàn thành thì nóng nảy:
"Vậy các ngươi hát cho ta, nhanh lên."
Lúc này, tiếng quân ca vang lên, không khí càng thêm khẩn trương.
Nhâm Tiểu Túc có phần bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên nhiệm vụ của hắn khó hoàn thành như vậy, thế này là sao.
Nhưng mà sau một khắc, đám binh sĩ trinh sát bỗng thấy Nhâm Tiểu Túc phía trước bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, giơ súng xạ kích.
Hai phát bắn tỉa, Nhâm Tiểu Túc nhất thời tăng thêm tốc độ, chạy như điên về hướng tiền phương, hô:
"Đuổi theo!"
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc xung trận, nhanh như vó ngựa xông vào cánh rừng, trinh sát đằng sau không rõ ràng lắm, thẳng đến khi họ vào rừng một lúc mới thấy thi thể mọi rợ đầy đất.
Mọi rợ này hẳn là cái cọc ngầm, lặng lẽ trốn trong rừng phụ trách điều tra, có thể trinh sát không nhìn ra, nhưng Nhâm Tiểu Túc làm thế nào phát hiện ra đám mọi rợ này?
Hơn nữa, vừa rồi hai phát bắn tỉa đều đánh vào tròng mắt mọi rợ. Nếu là đánh vào nơi khác, nhiều nhất chỉ có thể làm mọi rợ bị thương nhẹ mà thôi, thế nhưng hai phát bắn của Nhâm Tiểu Túc đã khiến mất mạng.
Chuẩn xác mà nói là nhất thương mất mạng, hai phát bắn tỉa bất quá là thói quen khi bắn súng mà thôi.
T40219 yên lặng nhìn thi thể mọi rợ một cái. Mắt đối phương đã nổ thành một lỗ máu, hắn tự hỏi phải bắn chính xác thế nào mới có thể có được kết quả này. Thậm chí thậm chí hắn còn không phát hiện tung tích mọi rợ.
Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn ý thức được, dù đối phương có phần nhìn không thấu nhưng xác thực đúng như đối phương nói, thiếu niên này không phải người cần bảo vệ.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã nhanh chóng chạy vào trong rừng. T40219 phía sau vội vàng nói:
"Trưởng quan, đừng rời khỏi đội ngũ!"
Nhưng Nhâm Tiểu Túc cũng không giảm bớt tốc độ, chỉ đáp:
"Tố chất thân thể các ngươi cũng không tệ, hẳn có thể đuổi kịp tốc độ của ta, ta sẽ thả chậm một chút."
T40219 sửng sốt, đối phương nói thả chậm tốc độ chờ mình? Cũng có nghĩa là, đối phương tại biết dù toàn bộ trinh sát đều là T3 vẫn không thể đuổi kịp?
Phương xa vang lên tiếng súng dày đặc, xem ra binh sĩ chủ lực đã giao chiến cùng mọi rợ.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Thừa dịp chủ lực binh sĩ hấp dẫn hỏa lực, nhanh chóng đột tiến, chúng ta phải tìm được bố trí hỏa lực của mọi rợ."
T40219 sốt ruột nói:
"Trưởng quan, hỏa lực chúng ta phân phối chưa hẳn có thể có cái tác dụng gì với mọi rợ a. Nếu bị bao vây thì tiêu."
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nói:
"Sao lại vô dụng, đánh vào tròng mắt bọn họ là tốt rồi."
Nói xong, hắn lần nữa nổ súng, phát đạn cắm thẳng vào mắt mọi rợ.
T40219 tự nhủ trong lòng, chuyện nhức đầu nhất khi bọn họ đối mặt mọi rợ là sức phòng ngự trâu bò của chúng. Đám da dày thịt béo đó còn chẳng sợ súng trường nữa cơ.
Nhưng trước mặt Nhâm Tiểu Túc, đám mọi rợ này yếu chẳng khác nào một trang giấy. Như lời Nhâm Tiểu Túc nói, da đối phương dày thì bắn vào mắt.
Thế nhưng dù là T40219 cũng không đủ năng lực để nói những lời này dễ dàng như vậy. Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Dù bọn họ có tinh nhuệ tới đâu cũng không thể cam đoan bách phát bách trúng.
Trên đường đột tiến, ngay cả cơ hội nổ súng binh sĩ sau lưng Nhâm Tiểu Túc cũng không có. Chỉ cần Nhâm Tiểu Túc gặp mọi rợ, đều một kích trí mạng!
P5092 yên lặng quan sát màn hình, mỉm cười. Đây mới là thứ hắn muốn xe. Sĩ quan phụ tá bên cạnh không nói gì, ít nhất tới hiện tại mà nói, thiếu niên kia đúng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Bất quá, hiện tại trinh sát chỉ đột tiến từ bên cạnh, mọi rợ gặp phải chỉ là lính trinh sát mà thôi, cũng không biết khi gặp mọi rợ chủ lực sẽ là bộ dáng gì nữa.
Trong lúc bất chợt, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên ngừng lại, T40219 khẩn trương hỏi:
"Trưởng quan, làm sao vậy? Có quân địch sao?"
"À không có việc gì, phía trước hẳn là cánh phải của mọi rợ, ta buồn đi vệ sinh… "
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì chạy tới nơi có cây cối chằng chịt, sau đó mọi người nghe tiếng nước chảy róc rách…
T40219 tin bộ chỉ huy nhất định cũng nghe thấy âm thanh này!
Hắn có phần bất đắc dĩ, rõ ràng vừa rồi ấn tượng của hắn với thằng này có phần đổi mới, sao đột nhiên bây giờ quay về như lúc đầu rồi.
Chỉ là không ai chú ý tới, lúc Nhâm Tiểu Túc né tránh mọi người đi vệ sinh, một thân ảnh màu đen trồi ra từ sau lưng hắn, chớp mắt liền biến mất ở trong rừng cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận