Đệ Nhất Danh Sách

Chương 635: Là Ngươi!

Nghe Nhâm Tiểu Túc nói xong, Giang Tự cũng hứng thú hơn:
- Người máy nano này đi đâu mà tìm, phải biết Lý thị và Dương thị đã bị diệt rồi.
- Khánh thị a…
Nhâm Tiểu Túc nói như lẽ đương nhiên:
- La Lam nói Khánh thị đã nghiên cứu và phát minh thành công người máy nano.
Hiện tại đã đưa vào sử dụng rồi.
- Ta biết rồi…
Giang Tự nói.
Khánh thị cũng không xem việc này là bí mật gì.
Lúc trước tạp chí hi vọng cũng từng đăng qua tin này.
Chuyện này mọi người đều biết.
Hiện tại Khánh thị thâu tóm hai nhà kia, sở hữu người máy nano cũng chẳng phải bí mật gì.
Dù sao cũng là giúp binh lính bình thường gia tăng thể năng.
Hơn nữa, hiện tại Khánh thị cũng chưa phổ cập người máy nano với quy mô lớn.
Một mặt là sản lượng không đủ, hai là sợ binh sĩ ỷ lại thứ đồ chơi này.
Sau khi sở hữu người máy nano, rất nhiều mục huấn luyện sẽ trở nên dễ dàng hơn với binh sĩ.
Khánh Chẩn cho rằng, điều quan trọng nhất trong quân đội không phải sức mạnh mà là ý chí, tinh thần không được suy sụp.
Cho nên, Lý thị và Dương thị xem thứ này như bảo bối nhưng đối với Khánh Chẩn thì chẳng khác nào một thứ công cụ bình thường cả.
Có lẽ, một khi chiến tranh tới, Nhâm Tiểu Túc hẳn sẽ thấy rất nhiều chiến binh nano trong quân đội của Khánh thị.
Hẳn là sắp tới hắn cũng không cần liệp sát chiến binh nano nữa…
Giang Tự hỏi tiếp:
- Cho nên, hiện tại chỉ có Khánh thị nắm giữ kỹ thuật sản xuất người máy nano thôi à?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Chỉ mới đưa vào hoạt động thôi.
Nếu ngươi cần ta sẽ xin Khánh thị một tí cho ngươi?
- Không cần.
Giang Tự lắc đầu cười.
- Tại sao?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn đi đứng bình thường à?
- Không phải…
Giang Tự giải thích:
- Ai mà muốn bản thân bị tật đâu.
Rất nhiều người khâm phục ta vì cái chân này đấy.
Thế nhưng ta tình nguyện thế nhân không ai phục cũng muốn bản thân được đi đứng như người bình thường.
- Vậy ngươi nghĩ gì về Khánh thị?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Không có…
Giang Tự lắc đầu:
- Ngược lại trong các tập đoàn, Khánh thị là một trong những tập đoàn ta thích nhất. Đương nhiên, các tập đoàn trong thiên hạ này cũng chẳng khác gì nhau.
- Vậy vì sao ngươi không muốn lấy người máy nano từ Khánh thị?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Vì ta phải ghi lại sự thật, không thể nhận thứ mà tập đoàn gửi tặng.
Huống hồ Dương thị và Lý thị đã chứng minh người máy nano có thể điều khiển con người.
Tỷ như chuyện người máy nano bị điều khiển mà phá hủy hàng rào 88 đấy…
Giang Tự nói:
- Dù Khánh thị không khống chế ta đi nữa, sao ta có thể chứng minh cho cả thế giới biết những tin ta đưa là sự thật chứ?
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người. Đối phương chỉ vì ghi lại sự thật mà dù chân bị phế cũng quyết tâm kiên trì.
Vì muốn tin tức đưa ra đủ tin cậy nên dù có cơ hội chữa lành chân cũng chẳng muốn chữa.
Đại khái đây cũng là lý do mà mọi người khâm phục Giang Tự.
Có ít người thật sự nguyện ý dùng cả đời của mình để duy trì nguyên tắc bản thân đặt ra.
Thế nhưng người như vậy rất ít, ít tới mức trên đầu họ như gắn thêm hào quang vậy.
Cho nên, nếu trên đời chỉ có Khánh thị sở hữu người máy nano.
Dù Nhâm Tiểu Túc tình nguyện lấy đưa cho Giang Tự thì đối phương cũng không chịu sử dụng.
Giang Tự vỗ vai Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi cũng là một phần của sự thật. Ít nhất khi ngươi trở thành Tư lệnh của cứ điểm 178 trong tương lai.
Ta có thể ghi lại Tư lệnh thứ 7 của cứ điểm 178 có bộ dạng gì.
Chắc ngươi không ý thức được, ngươi cũng sẽ trở thành một phần của lịch sử, không bị quên lãng trong dòng chảy của thời gian.
- Sự thật quan trọng như thế à?
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi:
- Nếu mọi người không quan tâm tới sự thật thì sao?
Giang Tự cười ha hả, tiếp tục đi tới nhà ăn:
- Đó là chuyện của họ.
Tuy Nhâm Tiểu Túc khâm phục Giang Tự nhưng khi ăn cơm trưa hắn cũng không khách khí.
Giang Tự trợn mắt há mồm nhìn Nhâm Tiểu Túc ăn no, mà thiếu niên thì vỗ bụng hỏi ngày mai có được ăn tiếp không.
Giang Tự nói rằng hắn sẽ không tới trường cho tới tiết tiếp theo…
Đầu bếp nhìn mà choáng váng, thầm nghĩ lão sư Giang Tự thật lương thiện, còn mời sinh viên nghèo khó ăn cơm…

Buổi tối, Nhâm Tiểu Túc lặng yên không tiếng động rời khỏi thư viện.
Kiểm tra xong, hắn rời khỏi trường. Đi qua tầm 10 con đường, tới một tòa nhà bí ẩn.
Đây là chỗ hẹn ăn tối mà Tần Sanh đã chuẩn bị.
Lúc vừa vào hàng rào, Tần Sanh đã hẹn Nhâm Tiểu Túc ăn cơm tối cùng Hứa Khác, xem như kết giao bằng hữu.
Nhâm Tiểu Túc tính không tới nhưng chẳng ngờ cả ngày nay Tần Sanh liên tục gọi cho hắn tới 7 lần.
Nhâm Tiểu Túc không còn cách nào từ chối nữa.
Người ta đã mời hắn ăn cơm nhiệt tình như thế, không tới thì rất không nể mặt.
Hắn cũng chẳng phải đại nhân vật gì lớn cho cam.
Nhâm Tiểu Túc gõ cửa vài cái.
Tần Sanh mở cửa mời hắn vào.
Trong nhà chỉ có 4 người, Tần Sanh, lão Lý cùng một người đang ở trong phòng bếp.
Khi người cuối cùng đi tới, thấy Nhâm Tiểu Túc thì ngây ngẩn cả người:
- Là ngươi?
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
- Là ngươi.
Trương Thanh Khê là Kỵ Sĩ hắn từng gặp ở Đông Hồ.
Khi ấy Nhâm Tiểu Túc chạy bộ, đối phương tới khuyên hắn rời đi.
Nhâm Tiểu Túc còn nhớ, khi ấy Trương Thanh Khê muốn khuyên mấy bác gái rời khỏi quảng trường nhưng bị đối phương đẩy ngã chổng vó…
Cho tới bây giờ, Trương Thanh Khê cũng không ngờ bản thân từng gặp người mặc thiết giáp tại hàng rào 73.
Thế nhưng Trương Thanh Khê nghi hoặc hỏi:
- Lúc ấy ngươi cũng ở hàng rào 74, người đeo mặt nạ bạc là ngươi?
Chỉ với một tí manh mối mà Trương Thanh Khê đã liên tưởng tới người đeo mặt nạ bạc là Nhâm Tiểu Túc.
Trận đánh ở Đông Hồ, lão Hứa đại sát tứ phương.
Nhâm Tiểu Túc lại như không tồn tại, chẳng ai thấy hắn cả.
Đây đúng là điểm đáng ngờ mà.
Còn lão Lý và Tần Sanh thì hai mặt nhìn nhau.
Phải biết khi họ bảo vệ hàng rào 74 cũng từng thấy người đeo mặt nạ bạc.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng trùng hợp đang ở đó…
Có một số việc, thật khiến người ta không ngừng liên tưởng tới…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Không phải ta, thật đó.
- Ngươi yên tâm, Kỵ Sĩ chúng ta làm người có nguyên tác.
Chúng ta sẽ không để lộ thân phận của ngươi.
Hơn nữa lần này ngươi còn giúp đỡ chúng ta, sao chúng ta có thể bán đứng bằng hữu được chứ…
Trương Thanh Khê nói.
Nhâm Tiểu Túc vô tội:
- Thật không là ta.
- Vậy cùng ngày hôm đó ngươi đi đâu?
Trương Thanh Khê nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc.
- À…
Nhâm Tiểu Túc trợn mắt nói dối:
- Lúc ấy ngươi kêu ta rời đi, ta quay về tỉ mỉ suy nghĩ thấy ngươi nói rất đúng nên đã rời đi luôn.
Trương Thanh Khê cạn lười.
Ngươi tính lừa ai vậy hả?!
Bấy giờ, Hứa Khác đeo tạp đề rời khỏi phòng bếp.
Hắn cười nói:
- Trước khoan nói mấy chuyện này, mọi người rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.
Xin chào, ta là Hứa Khác.
Nhâm Tiểu Túc ngây người, người quản lý tập đoàn Thanh Hòa lại tự mình xuống bếp nấu cơm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận