Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1174: Vu Thuật Thực Dụng

Vu Sư chỉ xem Triệu Hồi Thuật là kỹ năng gân gà vì không triệu hồi được sinh vật nào xứng đáng với thời gian bỏ ra luyện tập cả.
Từ sau tai biến, vương quốc Vu Sư nằm ở khu vực có mức ô nhiễm tập nhất nên động thực vật không có biến hóa quá lớn.
Không giống vị trí địa lý của Trung Thổ và quân đoàn viễn chinh, hiện tượng biến dị xảy ra mạnh hơn.
Hoàn cảnh phát triển của Nhâm Tiểu Túc và Mai Qua hoàn toàn bất đồng, Mai Qua chưa từng thấy sinh vật kinh khủng nào nhưng Nhâm Tiểu Túc từng gặp qua rồi.
Không cần mở ra thế giới khác, Nhâm Tiểu Túc tin hiện giờ trên đời này nhất định có sinh vật đủ kinh khủng tồn tại.
Bất quá, hiện tại không phải thời cơ triệu hoán tốt.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, bỗng đưa mắt chuyển sang hướng Mai Qua:
"Tới đây, ta dạy ngươi một câu chú ngữ, ngươi thử một chút."

"Đợi đã… "
Mai Qua nghi ngờ nói:
"Ngươi dạy ta chú ngữ? Ngay cả ngôn ngữ Vu Sư ngươi cũng không biết thì dạy ta chú ngữ kiểu gì?”

"Được rồi, không cần giấu giếm ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích:
"Ngươi nhìn đi, ngôn ngữ Vu Sư đối với Vu Thuật mà nói là một chuỗi mật mã mở ra thế giới tinh thần.
Có điều thế giới rất công bằng, không có đạo lý gì chỉ có ngôn ngữ Vu Sư mới làm mật mã được mà Trung văn thì không a..."

Mai Qua kinh ngạc:
"Ngươi nói Trung văn cũng có thể làm chú ngữ?"
Chân Thị Chi Nhãn một mực nằm trong tay tổ chức Vu Sư nên chưa ai từng thử thi pháp bằng Trung văn.
Mà nhóm Vu Sư thì xem ngôn ngữ Vu Sư như ngôn ngữ của thần minh.
Vu Thuật từ chỉ có thể phóng thích nhờ ngôn ngữ của thần, họ sẽ không nhàn rỗi đi làm chuyện xúc phạm thần thánh.
s
Thế nhưng Mai Qua rất rõ, từng có người Trung Thổ trở thành qua Đại Vu Sư.
Tuy chỉ có một người nhưng đối phương hẳn từng thử thi pháp bằng Trung văn a?
Vậy vì sao hắn chưa từng nghe nói tới thi pháp bằng Trung văn nhỉ?
Mai Qua nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Ngươi đừng hù ta à, Trung văn thật sự có thể dùng để thi pháp?"
"Đương nhiên có thể… "
Nhâm Tiểu Túc đĩnh đạc nói:
"Yên tâm, ta từng thử qua rồi.
Ví dụ như này nha là đào hố đất, chúc mừng phát tài là Hãm Địa thuật, chúc ngươi hạnh phúc khiến người ta rơi lệ..."

Mai Qua kinh ngạc rất lâu:
"Chú ngữ gì nghe khách khí vậy?”

Giờ khắc này, Mai Qua hẳn đã hiểu được, vì sao người khác không nghiên cứu chú ngữ Trung văn rồi.
Người bình thường làm gì có ai đánh nhau lại chúc đối thủ hạnh phúc?!
Hắn đưa mắt nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, theo đạo lý này mà nói, chắc người thi thuật cũng chẳng phải người bình thường gì cho cam nhỉ?
"Có thể do người Trung Thổ chúng ta tương đối hiếu khách a… "
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng giải thích:
"Ngươi mau thử đi."

Mai Qua nhất thời kinh hoàng:
"Làm gì vậy, ta không luyện Triệu Hồi Thuật đâu!"
"Ta cũng đâu kêu ngươi luyện… "
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
"Ngươi cứ trực tiếp ngâm xướng chú ngữ là xong việc."

"Nhưng chưa tu tập một ngàn lần thì không sử dụng Triệu Hồi Thuật được đâu… "
Mai Qua nói.
"Được rồi, dùng Chân Thị Chi Nhãn màu đen này là có thể thi pháp được… "
Nhâm Tiểu Túc cầm tảng đá nhét vào trong tay Mai Qua:
"Bây giờ thì hết lý do rồi nhé, không làm ta sẽ đánh ngươi đó."

Mai Qua nghe vậy thì vội vàng hỏi:
"Chú ngữ là gì?"
"Đại hưng Tây Bắc!"
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói.
Mai Qua cũng biết Trung văn, không đến mức không đọc được.
Hắn nắm Chân Thị Chi Nhãn màu đen trong tay, sau đó thấp giọng đọc:
"Đại hưng Tây Bắc!"
Bất quá Mai Qua có hơi hiếu kỳ, đại hưng Tây Bắc nghĩa là gì?
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngươi đọc bốn chữ này rất rõ ràng, vừa nhìn là biết thích hợp để trở thành người Tây Bắc.”

Lúc này Mai Qua đại khái đã biết đại hưng Tây Bắc nghĩa là gì rồi…
Chỉ thấy Tinh môn mở ra trước mặt hai người, Tinh huy xoay tròn, phía sau là một mảnh thảo nguyên màu xanh.
Mai Qua cảm nhận được mị lực của Chân Thị Chi Nhãn màu đen, chỉ cần có thứ này trong tay, không cần luyện tập đã có thể thi thuật!
Bấy giờ, hắn nhìn về phía Tinh môn.
Kỳ thật hắn cũng có chút chờ mong, không biết bản thân có thể triệu hồi ra sinh vật uy mãnh?
"Be be!"
Một con dê rừng nhảy qua Tinh môn, chạy tới chỗ Mai Qua.
Nếu Nhâm Tiểu Túc không nhanh tay lẹ mắt thì con dê này chắc đã húc Mai Qua rồi!
Mai Qua ai ô lui về phía sau, đặt mông ngồi trên đất:
"Sao ta lại triệu hồi ra một đầu dê rừng chứ?"
Vừa dứt lời, Mai Qua thấy được Nhâm Tiểu Túc trực tiếp bẻ gãy cổ con dê rừng, hắn kinh ngạc nói:
"Ngươi làm gì vậy? Đó là ta triệu hoán ra mà."

Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nhìn hắn:
"Kêu ngươi triệu hoán là để kiếm cơm trưa đó."

"Triệu hoán...
Cơm trưa?"
Mai Qua khó khăn nói.
"Đúng vậy, bằng không ngươi còn có thể triệu hoán được gì… "
Nhâm Tiểu Túc nói như lẽ đương nhiên:
"Lấy trình độ của ngươi chỉ có thể triệu hoán gà rừng, dê rừng, thỏ các loại thôi.
Mấy thứ này chiến đấu kiểu gì, đương nhiên lấy làm cơm trưa rồi.”

Mai Qua vô lực nhìn sinh vật mình triệu hoán.
Nói gì thì đây cũng là con dê hắn gọi ra, hao phí tinh thần lực, có cả hi vọng và tình cảm của hắn, sao nói giết là giết được.
Nhâm Tiểu Túc trực tiếp:
"Sao loại Vu Thuật này lại thất truyền ở đây nhỉ, dùng để triệu hồi đồ ăn không tốt à?”

"Đâu ai chỉ lo ăn như ngươi, Vu Thuật mà cũng coi là một cách kiếm đồ ăn… "
Mai Qua thấp giọng rít gào:
"Vu Thuật rất tôn quý, có được không?"
"Vậy ngươi chắc từng biết trong lịch sử có ghi lại, lúc tai biến vừa kết thúc, tất cả mọi người không có gì để ăn cả.
Không ít người còn phải ăn đất, ăn cỏ, ăn rễ cây, chỉ cần ngươi có Triệu Hồi Thuật này, tất cả mọi người không sợ chết đói nữa!”
Nhâm Tiểu Túc khinh thường nói.
Mai Qua nghe xong thì nhớ lại, đúng là có chuyện vậy thật.
Khi ấy đại đa số động vật đều chết, chỉ có số ít tránh được.
Hiện tại, khi thấy Nhâm Tiểu Túc trực tiếp xem Vu Thuật cao quý thành sinh hoạt hàng ngày, Mai Qua cảm giác bản thân nên mạnh mẽ lên án đối phương mới đúng.
Có điều hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy Nhâm Tiểu Túc nói rất có lý...
Mai Qua đột nhiên cảm nhận được, hắn ở cùng Nhâm Tiểu Túc càng lâu, e rằng sẽ ngày càng suy nghĩ đơn giản hơn mất.
Nhâm Tiểu Túc vẫy tay với hắn:
"Tới, triệu hồi lần nữa."

"À… "
Mai Qua cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen, đứng lên, niệm lên chú ngữ:
"Triệu hoán cơm trưa!"
"? ? ?"
Nhâm Tiểu Túc:
“Đọc là đại hưng Tây Bắc a đại ca!"
"Nhầm nhầm, lại nè, đại hưng Tây Bắc!"
Mai Qua nói.
Tinh môn lần nữa mở ra, lần này một con gà rừng trực tiếp bay ra, bay qua đầu Mai Qua!
Nhâm Tiểu Túc lanh tay lẹ mắt bắt lấy gà rừng, hắn hỏi Mai Qua:
"Một lần ngươi phóng thích Vu Thuật tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực?"
"Một phần tư… "
Mai Qua nói.
"Một ngày ba bữa cơm là đủ.. .
Được, ngươi lại phóng thích lần nữa… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Mai Qua nghi ngờ:
"Sao ta cảm thấy như ngươi đang đem ta ra làm vật thí nghiệm vậy?"
"Bớt nói nhảm đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận