Đệ Nhất Danh Sách

Chương 982: Trở Mình

Kỳ thật muốn tiếp quản Lạc thành là chuyện cực kỳ phức tạp.
Bất quá tiếp quản trong lời Nhâm Tiểu Túc không phải triệt để chiếm lĩnh cả hàng rào mà chỉ muốn lấy được đoạn băng giáp sát rồi đóng cửa hàng rào mà thôi.
Lấy băng hình giám sát là để đem về cho Vương Uẩn phân tích, cụ thể phải phân tích cái gì thì Nhâm Tiểu Túc cũng không biết, nhưng biết đâu Vương Uẩn sẽ đem tới một kinh hỉ cho hắn.
Mà đóng cửa hàng rào vì Nhâm Tiểu Túc không muốn đám yêu ma quỷ quái trong Lạc thành có cơ hội chạy trốn.
Hàng rào bị phong tỏa, bên ngoài có thiên la địa võng được Chu Nghênh Tuyết bố trí, chỉ cần có người dám leo lên tường thành rời đi, nhất định chỉ có con đường chết.
Lần này kế hoạch của Nhâm Tiểu Túc không hề nhỏ.
Sau khi 71 người Khánh thị đưa tin cho Chu Nghênh Tuyết thì lập tức xông vào Trật Tự Tư, khống chế nơi này.
Cục trưởng Trật Tự Tư là bà con xa của Hứa gia, nguyên bản hắn vừa nhận được tin có một nhóm đông đang tiến tới Trật Tự Tư, thế nhưng hắn không quan tâm lắm.
Thế nhưng thông qua thông qua camera giao lộ, hắn phát hiện đám người kia còn đem theo súng.
Khi hắn nhận ra đám người Chu Nghênh Tuyết đang âm mưu gì đó thì lập tức kêu thủ hạ đi lấy vũ khí.
Sau đó, khi lần nữa nhìn vào màn hình, đám người này nhận ra đối thủ của họ lại là những người mặc thiết giáp...
Một khắc này, nội tâm cục trưởng không khỏi vô lực.
Đây không phải thứ mà súng ống có thể đối đầu, ngần ấy người của họ cũng không đủ để tám thiết giáp giết.
Khi đám người Vương Vũ Trì khống chế được thế cục, lúc này Chu Nghênh Tuyết mới nghênh ngang đi đến, nàng mặc một thân sườn xám cùng châu báu, nhìn qua cực kỳ quý khí.
Vương Vũ Trì nhìn về phía Chu Nghênh Tuyết:
"Tỷ, kế tiếp làm thế nào."

Giờ khắc này, tám thiết giáp nhìn về phía Chu Nghênh Tuyết.
Điều này làm cho Chu Nghênh Tuyết vô cùng vui vẻ, phảng phất trong chớp mắt nàng trở thành đại nhân vật của thế giới ngầm vậy.
Mà tám đệ đệ này chính là tay chân của nàng…
Loại tình cảnh này khiến Chu Nghênh Tuyết nhất thời của thấy bản thân như bá chủ thế giới vậy…
Vừa rồi ở cao ốc hi vọng, nàng vâng vâng dạ dạ với Dương Tiểu Cận không nói, hiện tại với người ngoài rốt cuộc cũng có thể hãnh diện hô hào rồi.
Chu Nghênh Tuyết nhìn đám người Vương Vũ Trì cười cười.
Trước kia thật không phí công nấu cơm, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho đám đệ đệ này.
Về sau ai chọc tới nàng, nàng không cần tự mình động thủ nữa, cứ để đám Vương Vũ Trì giải quyết là được.
Cùng như lão gia vậy, ai tạo ra vấn đề thì giải quyết người đó!
Chu Nghênh Tuyết nghênh ngang ngồi trong Trật Tự Tư, nói với cục trưởng:
"Từ giờ trở đi, chúng ta đi tiếp quản Trật Tự Tư, có vấn đề gì không?"
Cục trưởng Trật Tự Tư cười khổ:
"Ta cũng chỉ làm việc cho người khác thôi, đâu có quyền quyết định gì.”

"Vậy giết ngươi rồi tìm người khác nói chuyện tiếp cũng được nhỉ?”

bộ dáng Chu Nghênh Tuyết vừa nghiêm túc lại hiếu kỳ nói.
Cục trưởng lập tức nói:
"Ngài cứ việc chỉ huy, kêu bọn họ làm gì cũng được."

Chu Nghênh Tuyết lập tức nở nụ cười ấm áp:
"Được rồi, ta cũng chỉ làm việc cho lão gia nhà ta.
Hắn vừa giết nhiều người ở Lạc thành như vậy.
Trật Tự Tư các ngươi hẳn cũng biết nhỉ? Tốt nhất đừng làm gì mờ ám, bằng không sẽ chết sớm đó.
Lấy hết băng ghi hình Lạc thành tới đây cho ta.
Chúng ta muốn báo thù cho Giang lão gia tử, báo hết thù chúng ta sẽ đi."

Nói xong, Chu Nghênh Tuyết để lại hai đệ đệ cùng hai mươi người Khánh thị rồi quay người đi về phía sở cảnh vệ.
Ngoài dự đoán của mọi người, cảnh vệ căn bản không chút phản kháng, ngược lại còn chủ động đón đám Chu Nghênh Tuyết vào.
Chu Nghênh Tuyết tò mò nhìn về phía quan quân cảnh vệ:
"Các ngươi không chống cự?"
Đại nha hoàn nghĩ thầm, này thì còn gì cảm giác thành tựu nữa chớ?
Chỉ thấy quan quân cười khổ:
"Thanh Hòa truyền văn bản tới, bảo chúng ta toàn lực phối hợp.
Hơn nữa nói thật, chúng ta cũng muốn báo thù cho Giang lão gia tử.
Nếu các ngươi có thể điều tra được hung thủ là ai thì tốt quá."

"Ồ…"
Chu Nghênh Tuyết cảm thấy có hơi kỳ quái.
Tập đoàn Thanh Hòa với tư cách là chủ nhân Lạc thành, hẳn nên đứng bên bảo vệ “chủ quyền” chứ.
Hiện tại sao đối phương lại cam tâm tình nguyện giao quyền ra nhỉ?
"Đi, trực tiếp tới tổng bộ Thanh Hòa…"
Ngay cả cửa của sở cảnh vệ Chu Nghênh Tuyết cũng không vào, chỉ để lại hai đệ đệ cùng 20 người Khánh thị giám sát cảnh vệ phong thành rồi đi thẳng tới tổng bộ Thanh Hòa.
Đến trước cửa tổng bộ, nhân viên bảo an đã sớm chờ dưới lầu, Chu Nghênh Tuyết nhìn bọn họ một cái rồi đi vào.
Nàng trực tiếp dùng thang máy di chuyển đến tầng cao nhất.
Trong văn phòng tầng cao nhất chỉ còn mỗi Hứa Chất.
Trước kia người đứng đầu Thanh Hòa vốn là Kỵ Sĩ Hứa Khác.
Nhưng về sau Hứa Khác cùng Hứa Chất đã nói chuyện rõ ràng, Hứa Khác truy cầu giấc mộng Kỵ Sĩ, hiện giờ Thanh Hòa do vị cựu chủ tịch hội sinh viên Thanh Hòa tới quản lý.
Hứa Chất đứng trong văn phòng lặng lẽ nhìn đại nha hoàn đi tới.
Hiện giờ hắn gặp lại vị cô nương mình thương lại không biết nên nói gì cho tốt.
Ngược lại là Chu Nghênh Tuyết tùy tiện ngồi lên sa lon:
" Kỵ Sĩ của Thanh Hòa đâu rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy thân ảnh bọn họ?"
Hứa Chất nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Bọn họ không thuộc sở hữu của Thanh Hòa.
Hiện giờ đều là người tự do.
Thời điểm tổng biên Giang Tự gặp chuyện không may, bọn họ đang ở tiền tuyến trợ giúp dân chạy nạn cùng binh sĩ Hỏa Chủng rút lui.
Trận đánh ở trường thành vô cùng thảm thiết, nhiều người trong bọn họ bị thương.
Về sau trên đường xuôi nam họ lại bị vật thí nghiệm phục kích.
Bất quá may mà không có vấn đề lớn gì.
Hiện giờ hẳn họ đã nhận được tin tức, đang trở về."

Chu Nghênh Tuyết ồ một tiếng:
"Nguyên lai là giúp đỡ nạn dân.
Nghe nói ngươi hạ lệnh để cho cảnh vệ phối hợp với chúng ta, vì sao?"
"Bởi vì chúng ta đều muốn báo thù cho Giang Tự tiên sinh…"
Hứa Chất nói:
"Lúc trước cảnh vệ Lạc thành tới chiến tuyến phương bắc trợ giúp, chúng ta đã điều khá nhiều binh lực.
Kỳ thật nơi này chỉ còn một cái xác không hồn, chẳng ngăn được các ngươi."

Chu Nghênh Tuyết gật gật đầu:
"Ngươi thông minh, hiểu chuyện đấy.
Được rồi, nếu các ngươi đã phối hợp như vậy, ta cũng không cần động thủ, nghỉ ngơi đi."

Nói xong Chu Nghênh Tuyết rời đi.
Hứa Chất ở phía sau do dự thật lâu rồi đột nhiên hỏi:
"Sau khi tìm được thủ phạm giết chết Giang Tự tiên sinh.
Ta có thể nói chuyện với ngươi không."

Chu Nghênh Tuyết đi vào thang máy, quay người nhìn Hứa Chất đuổi nàng, đứng bên ngoài:
"Tiểu bằng hữu, loại chuyện này ta phải hỏi lão gia nhà ta một chút mới được.
Bất quá ta chẳng muốn hỏi, vì ta thấy không có gì để nói với ngươi cả.
Ngươi quá yếu."

Cửa thang máy khép lại, Hứa Chất đứng bên ngoài thang máy như mất mát thứ gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận