Đệ Nhất Danh Sách

Chương 862: Vật Tư Bị Hủy

Khi được cứu khỏi nhà giam cơ mật đại lừa dối từng nói, sở dĩ hắn để Nhâm Tiểu Túc tự tay tới cứu vì muốn Vương Uẩn và Quý Tử Ngang trở thành dòng chính của Nhâm Tiểu Túc tại Tây bắc.
Về sau, chuyện này dần khiến Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới, hắn không muốn tranh đoạt gì nhiều, chỉ là trải qua nhiều thứ hắn nhận ra muốn bảo vệ cái gì đó thì không thể đơn mã độc đấu được.
Tựa như Nhâm Tiểu Túc nói lúc trước, một thắng lợi chân chính không chỉ vì anh hùng mà thay đổi, nó là sự nỗ lực của mấy ngàn người.
Mà hiện tại Nhâm Tiểu Túc thiếu nhất cái gì?
Sức chiến đấu các nhân hắn cũng không thiếu.
Nhâm Tiểu Túc thiếu hiện tại, ngược lại là năng lực chỉ huy tác chiến, trong tay hắn có một đồ phổ cơ sở, thế nhưng đồ phổ cơ sở chỉ có thể phục chế được kỹ năng cao cấp.
Giống như kỹ năng cấp đại sư bác sĩ phẫu thuật của Vương Kinh vậy, hắn dùng đồ phổ cơ sở phục chế chỉ được tới cao cấp mà thôi.
Có lẽ kỹ năng cao cấp so với rất nhiều người đã là rất lợi hại rồi. Thế nhưng trong thời đại mà bất kỳ đối thủ nào cũng có thể là đại sư chiến thuật, tâm nhãn sâu rộng, nếu không đủ bản lĩnh có thể sẽ hại chết không ít đồng đội.
Nếu là trước kia, Nhâm Tiểu Túc sẽ chờ tới khi có đồ phổ hoàn mỹ là được.
Nhưng hiện tại, Nhâm Tiểu Túc lại cảm thấy tinh lực một người có hạn. Nếu hắn không có năng lực này thì tìm người tới bù đắp là được!
Hiện giờ những chỉ huy tác chiến cao cấp hắn từng gặp qua là Khánh Chẩn, Trương Cảnh Lâm và P5092.
Khánh Chẩn nhất định đào không được, Trương tiên sinh đã già lại sắp hưu, Nhâm Tiểu Túc tất nhiên nhắm vào P5092.
Hai ngày này, chiến báo tiền tuyến cũng truyền về, P5092 dẫn theo sư đoàn số 3 đại thắng trận đầu ai cũng biết. Nhâm Tiểu Túc đọc chiến báo liền phát hiện, mặc kệ P5092 ở Đại Thạch sơn hay tiền tuyến đều đánh vô cùng xinh đẹp, trên toàn bộ chiến trường phảng phất như nằm trong lòng bàn tay hắn.
Thiên phú trên chiến trường của người này đủ để Nhâm Tiểu Túc nhìn lên.
Trong lúc nhất thời, bốn chữ Đại hưng tây bắc này lượn vòng trong đầu Nhâm Tiểu Túc, xua không tan...
Bất quá điều duy nhất Nhâm Tiểu Túc có chút lo lắng chính là, P5092 thật sự quá lạm dụng việc hi sinh người khác làm mồi dụ. Việc này không thích hợp với Tây bắc.
Tuy người tây bắc không sợ chết nhưng Nhâm Tiểu Túc không đành lòng hi sinh mọi người đại khái đây cũng là nguyên nhiên khiến hắn khó trở thành chỉ huy.
Mặc dù Trương Cảnh Lâm như trưởng bối nhân từ, không phải lúc trước cũng lựa chọn hi sinh Tiêm Đao Liên sao?
Lúc ấy Trương Cảnh Lâm đã bố trí hậu thủ ở phương bắc sa mạc, nhưng vì tránh cho gián điệp biết được tin tức này, Trương Cảnh Lâm cũng không nói cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cũng không oán Trương Cảnh Lâm, trong lúc hỗn loạn cần người đưa qua quyết định tỉnh táo nhất để trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng, đây mới là một chuyện quan quân chỉ huy nên làm.
Trên thế giới này chuyện không nên xảy ra nhất là dùng đạo đức trói buộc một người chỉ huy, vì trong chiến tranh vốn không có đạo đức gì đáng để nói.
Binh lính Hỏa Chủng bình thường đang chạy về phía kho súng đua với mọi rợ.
Mà một phần mọi rợ đã bị Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận đánh gục. Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua một hướng khác thì thấy Mạnh Nam té ngã.
Lương Sách quyết đoán cõng Mạnh Nam, tiếp tục dựa theo phương hướng Nhâm Tiểu Túc chỉ bỏ chạy.
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
- Thằng này cuối cùng cũng thông suốt a, tình cảm hai người này hẳn sẽ sớm thành thôi.
Dương Tiểu Cận nằm trên mái nhà, thông qua kính ngắm nói:
- Cũng không biết khi nào người nào đó mới nghĩ thông a…
- Ha ha ha ha ha, người nào đó là ai...
Lúc này, đội đặc chủng Hỏa Chủng vọt ra khỏi kho vũ khí. Dù không có T5 dẫn dắt nhưng hơn 100 binh sĩ T4 vẫn có thể tiêu diệt nhanh chóng đám mọi rợ, khiến man rợ phương bắc khiếp sợ.
Nhâm Tiểu Túc quan sát một chút, số lượng mọi rợ đại khái tầm 400 tên, trong nháy mắt bọn chúng giao phong cùng đội đặc chủng đã dần bị áp chế.
Những mọi rợ đó thấy mình không thể thuận lợi cướp súng ống đạn được liền quay người chạy trốn vào rừng. Bọn chúng cũng biết mình trúng mai phục, tạm gác lại cơ hội kiềm chế hậu phương Hỏa Chủng lại.
Thế nhưng chúng đã đánh giá thấp quyết tâm quét sạch của P5092 phía. Nếu sĩ quan cao cấp đã bày mồi nhử ra nhất định sẽ không tha cho chúng rời đi.
Vào lúc mọi rợ tính đột phá vòng vây chạy vào rừng thì chẳng biết một đội đặc chủng khác từ đâu xông tới. Đội đặc chủng chừng 400 binh sĩ, một phần ba lên núi Đại Thạch, còn lại thì ở đây.
Hiện tại mọi rợ triệt để bị cắt đứt đường lui, không thể trốn.
Nhâm Tiểu Túc thu hồi hắc thương nói:
- Đại cục đã định, hiện tại mọi rợ không làm được gì nữa. Chúng ta tụ họp với Ba Ngôi được rồi…
- Ừ, đi thôi…
Dương Tiểu Cận cũng đứng dậy.
Thế nhưng là, không đợi bọn họ rời đi đâu, cách kho súng tầm 800 thước có một ngọn lửa bốc lên, bụi bặm bay khắp nơi.
- Đợi một chút, bên kia là vị trí đoàn xe quân nhu…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói:
- Vừa rồi ngươi có thấy mọi rợ ở đó không?
- Không có, ta chắc chắn…
Dương Tiểu Cận nói:
- Tất cả mọi rợ tiến vào cùng một đường, không có tên nào tới từ bên kia cả. Ta chắc đấy. Đây là người dùng thuốc nổ cho nổ quân nhu, phạm vi rất lớn…
- Nhưng là ai làm?!
Nhâm Tiểu Túc nhìn một màn này:
- Chẳng lẽ còn có mọi rợ bên ngoài đang quan sát nơi này?
Cùng lúc đó, binh sĩ Hỏa Chủng và mọi rợ đang đánh nhau cũng nhìn về chỗ phát nổ. Khí lưu nóng bỏng đánh úp lại, bụi đất bị thổi lên mù mịt. Cả cứ địa như bị bao phủ bởi sương mù. Trong chớp mắt, tầm mắt rút ngắn chỉ còn lại 10 mét.
Một quan quân trong đội đặc chủng quát:
- Không được phân tâm, giết sạch mọi rợ là nhiệm vụ thiết yếu! Bỏ qua kho súng đi, để binh sĩ cứ địa lo!
Không phải họ không muốn cứu viện nhưng chuyện giết sạch mọi rợ quan trọng hơn. Nếu kế hoạch tác chiến hoàn mỹ của chỉ huy bị họ phá hủy, không phải chỉ huy có vấn đề mà là họ có vấn đề.
Hơn nữa, quân nhu bị cho nổ đã là chuyện khó vãn hồi.
Hiện tại chuyện họ cần làm là giết sạch đám mọi rợ trước mắt.
Trong lúc bất tri bất giác, có người chợt phát hiện tiếng súng bắn tỉa đã dừng, tay súng bắn tỉa cũng không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận