Đệ Nhất Danh Sách

Chương 603: Kho Tiền

Sau khi nhìn xung quanh xong, Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc thấy được camera được điều khiển bởi trí thông minh nhân tạo đang chậm rãi hướng về phía mình.
Nhâm Tiểu Túc kéo cái mũ lên che mặt, nghi ngờ nói:
- Hàng rào sắp mất rồi, sao trí thông minh nhân tạo vẫn là việc? Nếu nó còn làm việc thì vì sao không báo động?
Lúc trước, quá nhiều người từng đề cập với Nhâm Tiểu Túc về trí thông minh nhân tạo, chỉ là Nhâm Tiểu Túc vẫn không rõ lắm về nguyên lý hoạt động của nó. Hơn nữa hoàn cảnh sống lúc trước của thiếu niên không được tiếp xúc với máy tính nên hắn luôn cảm thấy tò mò và không quá tin tưởng vào trí thông minh nhân tạo.
Hiện tại, nhớ tới những lời tán dương về thứ này trước đó, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chẳng khác nào những lời châm chọc.
Đương nhiên, Vương thị có cảm thấy như hắn không thì Nhâm Tiểu Túc không biết.
Vì không hiểu rõ về trí thông minh nhân tạo nên Nhâm Tiểu Túc không có gì để bình luận về thứ này.
Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết cẩn thận đi về phía trước. Đi được một lúc, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc dẫm vào chướng ngại vật, cúi đầu nhìn thì thấy phía dưới đám dây leo là thi thể của con người.
Không chỉ một thi thể mà trên đường đâu đâu cũng có. Thi thể bị thường xuân quấn quanh, trông cực kỳ kinh khủng.
Nhâm Tiểu Túc có thể tưởng tượng được, trong một khắc bị thường xuân quấn lấy, những người này từng tuyệt vọng cỡ nào, tình cảnh lại cỡ nào thảm thiết.
Nếu là vật thí nghiệm đánh vào thì ít nhất những người trốn trong nhà sẽ như cá lọt lưới. Vì giác quan vật thí nghiệm không được cường hóa, trở nên lợi hại như thân thể nên số người tránh được kiếp nạn sẽ nhiều hơn.
Thế nhưng đối mặt với thường xuân lại khác. Mới nửa ngày, Nhâm Tiểu Túc thậm chí không thấy được một người sống.
Nhâm Tiểu Túc nhớ lại:
- Khách sạn La Lam ở tên gì nhỉ?
Hắn lấy tạp chí số hôm qua ra, tìm nửa ngày mới thấy được là khách sạn Châu Tế đường Khải Toàn.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Nhâm Tiểu Túc đi tìm tiệm bán báo, phải có bản đồ trong hàng rào 61 mới tìm được đường Khải Toàn.
Nơi đó cách cổng hàng rào chừng năm sáu ki lô mét , đi bộ nửa tiếng là tới.
Khi họ tới bên ngoài khách sạn, trừ hài cốt ra chỉ còn biểu ngữ của đám người biểu tình ném đi.
- Là nơi này…
Nhâm Tiểu Túc nhìn biển tên khách sạn liền biết mình không đi nhầm đường:
- Tới bãi đỗ xe nhìn xem.
Đến nơi, Nhâm Tiểu Túc phát hiện mấy chiếc xe của Khánh thị đã bị dây leo bao phủ, bánh xe dường như đã bị người nào đó đâm thủng.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, sao lúc nào xe của La Lam cũng thê thảm thế này. Lần trước ở hàng rào Khánh thị, xe của La Lam là bị Dương Tiểu Cận bắn nổ.
Tới nơi này lại bị người ta rạch bánh xe…
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Chu Nghênh Tuyết đi lên lần, tìm kỹ các gian phòng một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng của La Lam. Chỉ như vậy mà cả hai đã tìm tới gần cả giờ đồng hồ.
- Không thấy thi thể La Lam, chứng minh hắn đã rời khỏi khách sạn. Đây là chuyện tốt…
Nhâm Tiểu Túc phân tích:
- Nhưng hắn sẽ đi đâu chứ?
- Tên béo kia chạy chắc chắn không nhanh. Nói không chừng đã sớm bị thường xuân đuổi kịp…
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi.
- Sẽ không…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Hắn có tùy tùng đi kèm. Quân nhân Khánh thị trung thành vượt xa người thường. Hắn chạy không nổi sẽ được những người khác cõng đi.
- Đi thôi…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Chúng ta tới kho tiền tìm nhỉ?
Chưa được bao lâu, một đám người trốn trong kho tiền chợt nghe tiếng đập cửa bên ngoài. Mọi người kinh ngạc, sao bây giờ lại có tiếng đập cửa?
- Có phải viện binh tới không?
Một người hưng phấn nói.
- Nhất định là binh sĩ Vương thị, bằng không thì ai gõ cửa vào lúc này?
- Có khi nào là thường xuân làm?
- Thường xuân sẽ không gõ cửa!
- Nó ăn luôn cả thịt người thì biết gõ cửa có gì là kỳ quái?
Trong lúc họ nói truyện, bên ngoài vang lên âm thanh kêu la buồn bực. Vì kho tiền cách âm nên âm thanh truyền vào bên trong đã nhỏ đi rất nhiều.
Có người dán tai lên vách cửa thì nghe được tiếng hô từ bên ngoài:
- Ở trong có ai không? Không muốn mở cửa cũng được. Bên ngoài toàn là dây leo thôi. Ta chỉ muốn hỏi ở trong có ai tên La Lam…
Người trong kho tiền hai mặt nhìn nhau. Gì đây, sao tự nhiên lại có ai đó tới tìm người?
Bên trong vang lên tiếng hô to:
- Không có, chỗ này không có ai tên La Lam cả!
- Được rồi, vậy các ngươi trốn trong đó cho tốt. Ngàn vạn lần đừng nên tùy tiện ra ngoài. Thường xuân còn chưa được giải quyết, binh sĩ Vương thị cũng chưa tới…
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền dẫn Chu Nghênh Tuyết rời đi.
Người trong khi tiền là nhóm người sống sót đầu tiên mà Nhâm Tiểu Túc tìm được. Dựa theo đầu óc La Lam nhất định sẽ nghĩ tới việc trốn trong khi tiền. Chỉ cần La Lam trốn vào là có thể chờ hắn tới cứu rồi.
Người trong kho tiền nghe bên ngoài dần im ắng thì cả bọn liền có chút ngơ ngác:
- Người bên ngoài là ai? Không phải binh sĩ Vương thị hả?
- Chắc chắn không phải…
Có người nói;
- Thời điểm này phải là người lợi hại thế nào mới có thể đi lại trong đám thường xuân kia?
Trong nhất thời, hình tượng của Nhâm Tiểu Túc chớp mắt trở nên to lớn và thần bí hơn trong tưởng tượng của đám người kia. Đám người nhìn lại bản thân đang chật vật trốn trong kho tiền, hô hấp khó khăn, lại nhìn người ta mà xem, đi bộ giữa thường xuân như không có việc gì…
Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết tiếp tục đi vào chỗ sâu hơn trong hàng rào. Chu Nghênh Tuyết bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Lão gia, ngươi nhìn bên kia đi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn theo hướng Chu Nghênh Tuyết chỉ thì thấy vô số người bị thường xuân treo trên vách tường. Dây leo cấm vào thân thể của họ để hút máu, huyết dịch chảy ra từ nơi tiếp giáp của vết thương và dây leo. Đoạn dây leo gần với chỗ vết thương cũng đã biến thành màu đỏ.
Những người này không giống với thi thể Nhâm Tiểu Túc gặp qua lúc trước. Tuy hai mắt họ đã nhắm, phảng phất như không hay biết gì nhưng họ vẫn còn sống
Những người này dường như đã trở thành chất dinh dưỡng dự trữ cho thường xuân.
Nhâm Tiểu Túc muốn tới gần quan sát nhưng Chu Nghênh Tuyết kịp thời ngăn lại:
- Lão gia, ngàn vạn lần chớ tới gần, ý thức bảo vệ thức ăn của đám thường xuân này rất mạnh, cũng rất bảo vệ lãnh địa. Ngươi tới gần đồ ăn của chúng sẽ khiến thường xuân nổi giận, tới lúc đó hai chúng ta liền xong đời.
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi:
- Rốt cục thì vì sao thường xuân không tấn công ngươi thế?
- Ta dùng năng lực của mình để đồng hóa chúng, khiến chúng tưởng chúng ta là một bộ phận của chúng. Không phải chúng không tấn công chúng ta mà là không phát hiện ra chúng ta.
Chu Nghênh Tuyết giải thích.
- Vậy sao lúc trước ngươi có thể khống chế khoai tây xạ thủ của ta?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Chu Nghênh Tuyết bất đắc dĩ giải thích:
- Vì ta không tìm được rễ của chúng. Muốn khống chế được chúng phải truyền năng lực của ta vào điều khiển từ bộ rễ. Hay là chúng ta đi tìm rễ của nó đi, chỉ cần ta khống chế được phần rễ thì chẳng phải nguy cơ của hàng rào sẽ được giải trừ à?
Nhâm Tiểu Túc chết lặng nhìn một mảnh dây leo màu xanh trước mặt:
- Tìm cái chó gì, biết tìm ở đâu bây giờ? Ngươi tỉnh táo lại đi!
- À...
Bạn cần đăng nhập để bình luận