Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1124: Phân Bộ Của Tây Bắc


Vaduz với tư cách là trọng trấn của gia tộc Berkeley khác hơn so với thành trấn Yorkshire rất nhiều. Ít nhất là thay vì đường toàn bùn đất thì nơi này đã được lát đá.
Khi thương đội đi trên đường, tiếng móng ngựa dẫm lên đường đá vang lên rất thanh thúy.
Chạng vạng tối, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy đỉnh thánh đường ở phương xa, nơi đó còn có bồ câu đang bay tròn trên đỉnh.
Bên cạnh giáo đường có một cung điện càng thêm nguy nga. Tường ngoài cung điện có màu đỏ, trên đỉnh tháp cao có một con mắt như con mắt trên Chân Thị Chi Nhãn, phảng phất như quan sát tất cả thuộc dân trong thành trấn.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Đó là gì vậy?”
"Vậy là hành cung Đại Vu Sư của gia tộc Berkeley, cũng chính là Vu Sư tháp… "
Mai Qua giải thích:
"Bất quá hiện tại hắn không ở đây. Đối phương thường ở quận Berkeley."
Nhâm Tiểu Túc tán thán:
"Ngươi nhìn Vu Sư tháp của người ta rồi tự nhìn lại của mình đi. Vậy mà còn chẳng biết xấu hổ nói như tháp của ngươi hùng vĩ lắm..."
Mai Qua đỏ mặt giải thích:
"Của ta cũng rất tốt mà. Đó là ngươi chưa từng thấp tháp Vu Sư của đám tiểu Vu Sư khác thôi. Rất ít người vừa nhận đất phong đã xây được tháp Vu Sư."
"Lúc trước nếu không nhờ thanh mai trúc mã kia đưa tiền cho ngươi, sợ là ngươi cũng không xây nổi… "
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
"Thanh thế của gia tộc Tudor hẳn cao hơn so với gia tộc Berkeley. Ngươi có từng nghĩ tới không, kỳ thật thanh mai trúc mã của ngươi được gả vào đó âu cũng là chuyện tốt?”
Mai Qua nghe vậy liền nóng nảy:
"Ngươi thì hiểu cái gì, loại phú hào như gia tộc Tudor nào có tình cảm chân thật. Họ có trăm người tình. Gả vào đó, đời sống vật chất thì tốt đó nhưng làm sao có được hạnh phúc.”
Nhâm Tiểu Túc thở dài lắc đầu:
"Không ít người muốn được gả vào đó mà không được đó chứ. Gia tộc cô bạn gái nhỏ của ngươi thế nào?”
"Gia tộc của nàng thuộc dạng trung đẳng ở Đô Thành. Vốn cùng không xứng đôi gia tộc Tudor, nhưng hết lần này tới lần khác có một vị Đại Vu Sư nói nàng thiên phú trác tuyệt, thích hợp làm Vu Sư… "
Mai Qua thở dài nói:
"Kỳ thật ta biết rõ, thứ gia tộc Tudor có thể cho nàng, ta không cho được, cho nên sau khi về ta không viết thư cho nàng.” "
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Sợ mình chậm trễ nàng… "
Mai Qua nói:
"Hơn nữa ta không đủ thực lực chống lại gia tộc Tudor.”
"Ừ, học được cách buông tay cũng là chuyện tốt… "
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Bất quá ngươi cũng không cần nhụt chí, có ta ở đây, ngươi so với gia tộc Tudor không chênh lệch là bao đâu."
"Lại bắt đầu khoác lác..."
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới một chuyện. Hắn có nên bắt cóc Mai Qua không?
Không phải hắn không muốn, vấn đề ở chỗ. Hắn không thể bắt tất cả gia tộc Vu Sư về được. Từ đó, dù hắn hủy diệt bao nhiêu Đại Vu Sư đi nữa thì vương quốc Vu Sư vẫn tồn tại.
Chỉ là khi đó người điều hành không phải Vu Sư nữa, thuộc dân sẽ bắt đầu học tập lại khoa học kỹ thuật đã biến mất trước tai biến.
Hôm nay các Vu Sư tận lực áp chế trình độ khoa học kỹ thuật, nhưng đến lúc đó, vương quốc Vu Sư sẽ có trình độ khoa học kỹ thuật như Trung Nguyên. Mọi người bắt đầu tìm kiếm nền văn minh, lần nữa quay về thời đại này.
Lúc đó, cứ điểm 178 phải ở chung với vương quốc Vu Sư kiểu gì đây. Chiến tranh liệu sẽ lần nữa xảy ra?
Cho nên, hắn nên dụ người về Tây Bắc hay nên biến nơi này thành một phân bộ của Tây Bắc?
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc càng thích vế sau hơn!
Vậy ai là người thích hợp để phụ trách phân bộ Tây Bắc đây. Là người có dã tâm bừng bừng hay một tên ngốc đáng yêu?
Đáp án đương nhiên là tên ngốc đáng yêu rồi.
Chỉ cần người phụ trách phân bộ nghe lời, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không để ý năng lực đối phương thế nào, cũng không quan tâm nơi này phát triển trở thành bộ dáng gì.
Bất quá, với sự thay đổi này, hắn phải đạt thành hiệp nghị với gia tộc Vu Sư.
Lúc trước Mai Qua nói vương quốc Vu Sư có bao nhiêu gia tộc Vu Sư nhỉ? Dường như là hơn bốn mươi a...
Lúc này Mai Qua đang thầm mắng người hầu cận của mình quá khoác lác, cản bản không ngờ tới trong đầu đối phương đang tính toán làm thế nào để biến vương quốc Vu Sư thành phân bộ Tây Bắc.
Lúc Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới đây, hắn biết chỉ với hắn thì không thể nào làm được nhưng nếu có trợ lực thì không phải không có khả năng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xe ngựa của đám An An phía sau vừa hay lại thấy An An và Trần Trình lách người rời khỏi xe ngựa, chui vào trong một hẻm nhỏ.
"Ngươi tới dịch trạm trước đi, buổi tối ta sẽ tụ họp cùng các người… "
Nhâm Tiểu Túc nói xong liền nhảy khỏi xe ngựa, đuổi theo An An.
Trên xe ngựa chỉ còn mỗi Mai Qua một người ngẩn người, hoàn toàn không biết vì sao người hầu cận của mình đột nhiên phát điên như vậy.
Chạng vạng tối, thành Vaduz tương đối náo nhiệt, mọi người hối hả đi lại trên phố. Nhâm Tiểu Túc đuổi theo tiểu nữ vu, bỗng có một người đụng vào hắn, khiến hắn mất dấu.
Nhâm Tiểu Túc không dây dưa nhiều với người đụng mình mà tiếp tục đi theo hướng của đối phương. Sau nửa tiếng, tuy không biết Tiểu Nữ Vu đi đâu nhưng Nhâm Tiểu Túc đã biết bản thân nên đi nơi nào rồi.
Hắn vượt qua một con đường, dần nghe được âm thanh rèn sắt đinh đinh đinh.
Khi Nhâm Tiểu Túc nhìn lại, chỉ thấy người đi đường tương đối thưa thớt, có một người thợ rèn đang làm việc.
Người học đồ thấp bé thổ gió, thợ rèn cường tráng dùng chùy không ngừng gõ xuống vật phẩm.
Nhâm Tiểu Túc đi chỗ người thợ rèn:
"Người của ngươi trộm sai đồ rồi."
Người thợ rèn mặt mùi hung tợn lạnh lùng nói:
"Ta thấy ngươi tìm nhầm chỗ rồi."
Trong lúc nói chuyện, người thợ rèn không ngừng gõ chùy lớn trong tay xuống, cứ như sợ người đối diện không biết bản thân khỏe mạnh cường tráng thế nào vậy.
"Trần Trình có ở bên trong không?"
Nhâm Tiểu Túc cười nhẹ nói:
"Phiền ngươi kêu hai người họ ra đây, ta có chút chuyện muốn hỏi.”
Cơ mà người thợ rèn cứ như không hiểu, hắn lạnh lùng nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Tiểu tử, nếu ngươi muốn tìm phiền toái thì nói thật, ngươi đi sai chỗ rồi.”
"Phải không?"
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng xuất thủ, đầu ngón tay bấm nhẹ cổ người thợ rèn. Trong chớp mắt, mặt mày đối phương nhẹn đỏ, ngã xuống đất.
Học đồ thấp bé rút một thanh kiếm đang được nung đỏ ra, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Đừng lo, hắn không sao đâu."
Học đồ nghiêm trang nói:
"Đến cùng ngươi muốn gì?"
"Người vừa đụng ta trên phố ăn cắp sai đồ rồi…”
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Ta đoán người của vương quốc Vu Sư các ngươi nhất định không biết có thứ gọi là thiết bị theo dõi.”
An An cùng Trần Trình đen mặt đi ra:
"Ngươi muốn gì?"
Thấy hai người này, Nhâm Tiểu Túc càng cười tươi hơn. Trong cuộc truy đuổi này, khoa học kỹ thuật đã phát hiện toàn bộ ưu thế của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận