Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1088: Chú Ngữ Trung Văn

Có thể nói, đêm nay là một đêm đầy bất ngờ với Mai Qua.
Nửa đêm ngủ không được bị Nhâm Tiểu Túc lôi kéo hỏi về chuyện Vu Thuật, thậm chí còn phổ cập cho Nhâm Tiểu Túc về một chút kiến thức của tổ chức Vu Sư.
Hiện tại thật vất vả mới buồn ngủ một chút lại bị hai tiếng chửi đánh thức.
Quá đáng hết sức!
Vì vậy Mai Qua vội rời khỏi lều muốn xem thử là chuyện gì đã xảy ra, hắn thậm chí còn nắm Chân Thị Chi Nhãn trong tay để chuẩn bị nghênh địch!
Chờ hắn rời khỏi lều lại phát hiện lều vải của hai Miên Dương Nhân nay chỉ còn là một hố đất lớn.
Miên Dương Nhân thì nằm ở dưới.
Đường kính hố đất bốn mét, chiều sâu ba mét.
Khi Mai Qua đi tới đó, hắn thấy được hai Miên Dương Nhân mình đầy bụi đất đang ngẩng đầu mong chờ nhìn mình...
"Sao vậy?"
Mai Qua kinh ngạc hỏi:
"Các ngươi bị ai tập kích à?"
Hai vị Miên Dương Nhân ngơ ngác nói:
"Không có, chúng ta đang ngủ thì tự nhiên bị cái gì đó nện vào.”
Vừa dứt lời, cả ba liền thấy được Nhâm Tiểu Túc cần một cây gỗ chẳng biết từ đâu chạy đến:
"Làm sao? Có chuyện gì? Có địch à? Kẻ địch đâu?"
Mấy vấn đề liên tiếp này khiến ba người Lý Thành Quả, Mai Qua, Lưu Đình bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, chỉ nghe Nhâm Tiểu Túc lần nữa nói:
"Đừng sợ, có ta đây!"
Hai Miên Dương Nhân nhất thời cảm động, tuy bình thường thiếu niên Trung Thổ này rất ngang tàng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn sẽ giúp đỡ bọn họ!
"Cảm ơn, chúng ta không sao…. "
Lý Thành Quả nói:
"Bất quá hai ta cũng không biết đây là chuyện gì."
"Cảm tạ tệ đến từ Lý Thành Quả, + 1!"
Nhâm Tiểu Túc thân thiết vươn tay kéo hai vị Miên Dương Nhân ra khỏi hố đất.
Mai Qua thì đi hai vòng quanh hố đất:
"Hố đất hình tròn này rất chỉnh tề, chẳng khác nào có người thi triển Vu Thuật ư, chẳng lẽ các ngươi bị Vu Sư nào đó công kích à?"
Nhâm Tiểu Túc chối bỏ:
"Đây là nơi hoang dã, Vu Sư ở đâu ra a.
Chẳng lẽ lại là một tên Vu Sư bị ép tới nơi này gặm cỏ giống ngươi à.”

Mai Qua tức giận:
"Dù gì ngươi cũng là người hầu cận của ta, nói chuyện với ta không thể khách khí chút à? Bất quá ngươi nói cũng có đạo lý, nơi này hẳn không có Vu Sư nào khác.
Hơn nữa trước giờ ta chưa từng thấy qua loại Vu Thuật nào như vậy.”

"Vu Thuật hệ Thổ hệ có cái gì?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Hãm Địa thuật, Đột Thạch thuật, Thổ Tường thuật..., "
Mai Qua giải thích:
"Tuy này Sa Hố Thuật cùng Hãm Địa thuật nghe qua giống nhau nhưng trên thực tế, Hãm Địa thuật là dùng cát sa mạc làm căn nguyên dụng thuật, căn bản không giống thế này.”
"Cho nên… "
Nhâm Tiểu Túc kết luận:
"Khả năng cao là lều vải được dụng trên một khối đất rỗng, nhìn phía trên bằng phẳng nhưng lòng đất không có gì.
Sau đó vì chịu không nổi trọng lượng hai người này mới đột nhiên sụp xuống.
Hơn nữa, nếu có Vu Sư đánh lén thì hai tên Miên Dương Nhân làm gì còn mạng ngồi đây."
"Lời giải thích này hợp lý hơn so với việc có người sử dụng Vu Thuật…. "
Mai Qua sốt ruột nói:
"Được rồi, mau ngủ đi..."
"Ừ, vì phòng ngừa có người đánh lén, để ta gác đêm cho… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Mai Qua thật lòng nói:
"Khổ cực rồi!"
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên hỏi lại:
"Đúng rồi, chú ngữ của tiểu hỏa cầu niệm thế nào á?"
Mai Qua nhắc lại:
"Fire, sao vậy?"
"Ha ha ha không có gì…. "
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì kêu Mai Qua đi ngủ.
Hắn thầm nghĩ hắn quả nhiên niệm sai rồi.
Cơ mà bấy giờ Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hố đất vừa rồi chắc chắn liên quan tới hắn.
Cơ mà hắn đầu có niệm chú ngữ, sao lại thi pháp thành công nhỉ?!
Đây là chuyện gì?!
Không phải Mai Qua nói, Vu Thuật phải luyện một ngàn lần mới có thể sử dụng được.
Sao hắn đánh bậy đánh bạ lại thành công rồi?!
Cơ mà Vu Sư nhà người ta hô tiểu hỏa cầu thì có tiểu hỏa cầu, hô đại hỏa cầu liền có đại hỏa cầu.
Hắn cũng hô như vậy sao lại có thêm hố đất chứ?!
Chẳng lẽ hắn không cẩn thận đã mở ra một thế giới mới à?
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ suy tư, về nguyên lý mà nói, Vu Sư dùng Chân Thị Chi Nhãn làm công cụ để ngưng tụ tinh thần của mình.
Cơ mà không ai nói, Vu Sư có thể dùng ngôn ngữ của mình để thi thuật, người Tây Bắc không được dùng Trung Văn để thi thuật đâu.
Thế giới này rất công bằng, Vu Sư đâu thể có nhiều hơn một con mắt so với người Tây Bắc chứ?!
Cho nên, tinh thần thì tất cả mọi người đều có, hơn nữa hiện giờ Trung Thổ có Lý Thần Đàn, Chu Nghênh Tuyết đủ khả năng đấu với tổ chức Vu Sư.
Đó là thiên tài trong thiên tài, cho nên không thể nói người Trung Thổ không bằng Vu Sư được.
Mấu chốt ở chỗ, chỉ cần có Chân Thị Chi Nhãn đều có thể thi pháp.
Vu Sư dùng ngôn ngữ Vu Sư làm chú ngữ, đó là vì bọn họ có vô số tiền bối đã thăm dò được quy luật trong ngôn ngữ Vu Sư.
Kỳ thật Trung Văn cũng có thể thi pháp, chỉ là chưa ai từng dùng mà thôi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Nhâm Tiểu Túc hào tình vạn trượng, thầm nghĩ bản thân là Thiếu soái Tây Bắc có phải nên giúp người Tây Bắc kiếm một ít Chân Thị Chi Nhãn về xem như quà đặc sản chăng.
Từ đó mở ra thời đại Vu Thuật cho Tây Bắc, giúp người bình thường cũng có năng lực siêu phàm?
Đây mới là trung tâm của kế hoạch đại hưng Tây Bắc 3.0.
Mặc kệ đi bao nhiêu vòng, đại hưng Tây Bắc mới là trung tâm của kế hoạch.
Bất quá trước đó hắn phải tổng kết xem dùng Trung Văn gì làm chú ngữ sẽ tạo ra loại Vu Thuật gì…
Đương nhiên lần sau hắn phải cách Miên Dương Nhân xa một chút, tuy này suốt ngày hai con hàng này chỉ biết nhỏ giọng châm chọc hắn nhưng bất cẩn chơi chết họ cũng không nên…
Đợi Mai Qua, Lý Thành Quả, Lưu Đình đều ngủ, Nhâm Tiểu Túc giả bộ đi vệ sinh rồi thừa cơ chạy tới một nơi cách đó chừng trăm mét, cẩn thận từng li từng tí lần nữa lấy Chân Thị Chi Nhãn ra.
Hắn nên dùng Trung Văn gì để thử niệm chú đây? Hiện giờ hắn vẫn không có manh mối gì nên chưa thấy quy luật gì cả.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi rồi cẩn thận thăm dò:
"Trời giáng thiên thạch?"
Không có phản ứng.
"Triệu hoán Thần Long!"
Không có phản ứng.
"Kim cương Tinh thần quyền!"
Không có phản ứng.
"Phản Phục Hoành Khiêu!"
Không có phản ứng.
"Bịa đặt!"
Không có phản ứng.
"Hoạt động ngầm!"
Vẫn không có phản ứng.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc nhất thời suy sụp.
Vừa rồi hắn còn tính để người Tây Bắc dùng Trung Văn đọc chú ngữ, bây giờ lại chả phải niệm cái gì.
"Mấy cái từ uy mãnh như vậy lại không sử dụng được Vu Thuật, ta nên làm sao đây? Không lẽ lại hô phát tài phát lộc à?”
Nhâm Tiểu Túc lầm bầm.
Nhưng vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc liền nghe hướng cắm trại vang lên âm thanh kinh hô.
Lưu Đình:
"Địt mẹ!"
Lý Thành Quả:
"Địt mẹ? !"
Mai Qua:
"Địt mẹ? ! !"
Nhâm Tiểu Túc nhất thời ngây ngẩn cả người:
"Chúc mừng phát tài?"
Kết quả, cách đó không xa lại truyền đến tiếng kinh hô.
Nhâm Tiểu Túc triệt để chấn kinh, không ngờ chú ngữ Trung văn lại âm hiểm như vậy.
Trước mặt chúc mừng, đâm lén sau lưng?
Rốt cục là chú ngữ này có vấn đề, hay hắn có vấn đề đây? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận