Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1096: Thành Trấn Của Vu Sư

"Vương quốc Vu Sư có đại khái bao nhiêu người?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi Mai Qua.
Mai Qua khó xử nói:
"Ngươi muốn hỏi ta Vu Sư sự tình, ta có thể trả lời, nhưng ngươi muốn hỏi ta cái này, ta không trả lời được."
"Người là người của vương quốc Vu Sư mà không biết mấy thông tin này?”
Nhâm Tiểu Túc độc miệng hỏi.
"Một Vu Sư như ta quan tâm mấy việc này làm gì… "
Mai Qua nói lại:
"Các Vu Sư khác đều như ta.
Chuyện thế tục trong vương quốc đều do hoàng thất tới xử lý, chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được."

Nhâm Tiểu Túc thầm cảm khái, đại khái đây cũng là một loại tư tưởng khiến Vương quốc Vu Sư dần bị cứ điểm 178 bỏ xa.
Một Vương quốc Vu Sư không có căn cơ thì có ý nghĩa gì.
Muốn làm thần linh cũng cần có người thờ cúng, có người xây dựng tháp Vu Sư cho các ngươi chứ!
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc có nói mấy chuyện này với thằng ngốc Mai Qua cũng vô dụng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Kỵ sĩ trưởng:
"Yorkshire có bao nhiêu thuộc dân?"
Kỵ sĩ trưởng khiêm tốn trả lời:
"Hồi bẩm người hầu cận đại nhân, có chín mươi vạn, đây là con số thống kê tử năm trước."

"Đều trải qua cuộc sống thế này… "
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Gần như là vậy… "
Kỵ sĩ trưởng trả lời:
"Bất quá Yorkshire chỉ là một quận nhỏ trong vương quốc thôi.
Nhân khẩu không nhiều lắm, còn có thể miễn cưỡng chèo chống."
Lời này khiến Nhâm Tiểu Túc an tâm hơn rồi, hắn cũng không quan tâm cả Vương quốc Vu Sư có bao nhiêu người, bắt cóc ngần này thuộc dân Yorkshire đã đủ để đại hưng Tây Bắc.
Đương nhiên, hắn cũng có thể dụ dỗ nhiều hơn.
Bởi vì mỗi hàng rào chỉ chưa được một lượng dân số nhất định thôi.
Dần dần, Nhâm Tiểu Túc đã có thể thấy được thành trấn ở xa xa.
Khác với Trung Nguyên, Nhâm Tiểu Túc từ dốc núi thấy được nhà cao nhất ở nơi này chỉ có chừng 4 tầng, thánh đường ở trung tâm thì cao hơn chút, tiếp đó là một tòa tháp tương đối hùng vĩ.
Nói là tháp, kỳ thật cũng không khác gì giáo đường.
Theo Nhâm Tiểu Túc hình dung, đây giống như một dạng cổ bảo hắn từng thấy trong sách miêu tả.
Nơi này tràn đầy phong tình của dị vực, làm Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, kỳ thật loại thành trấn này cũng rất xinh đẹp.
Nhưng hắn hiểu rõ, thành trấn này đại biểu cho việc khoa học kỹ thuật không phát triển, dẫn tới nhân lực cũng vậy.
Nhâm Tiểu Túc thật sự nghi ngờ.
Hệ thống nước ngầm ở đây còn chưa được hoàn chỉnh.
Nếu đi tới những nơi chuyên dùng để vệ sinh, chỗ đó sẽ đầy mùi xú uế.
“Vấn đề nước dùng trong thành trấn được giải quyết thế nào?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Mai Qua ngạo nghễ nói:
"Ngươi đang hỏi một vấn đề ta tương đối chú ý.
Sau năm thu thuế đầu tiên, ta đã đào 180 miệng giếng, giải quyết được vấn đề phức tạp trong nhiều năm này của họ.”

Nhâm Tiểu Túc trợn mắt há hốc mồm nhìn Mai Qua, trong lòng tự nhủ việc này có gì đâu mà kiêu ngạo a đại huynh đệ.
Việc này thu xa việc Nhâm Tiểu Túc từng làm ở Tây Bắc lúc trước.
Khả năng cao nơi này nhiều năm không tiếp xúc với bên ngoài, hoặc tổ chức Vu Sư không chịu mở rộng ngoại giao đã khiến những người này không biết chỗ khác đã phát triển tới dạng gì rồi.
Bây giờ nghĩ lại, cứ điểm 178 từng xem Vu Sư là đại địch, thuần túy chỉ vì đối phương sở hữu năng lực siêu nhiên mà Tây Bắc lại không đó.
Mà khi đó quân sự ở Trung Nguyên còn chưa lớn mạnh quá.
Hiện tại nhìn lại, nếu nơi này không có Vu Sư thì chẳng là cái đinh gì cả…
Bấy giờ, Mai Qua chỉ vào thánh đường ở trung tâm thành trấn:
"Đó chính là giáo đường Chân Thị Chi Nhãn, thuộc dân với tư cách là tín đồ, mỗi Chủ nhật đều sẽ tới đó làm lễ.
Tòa tháp hùng vĩ bên cạnh là tháp Vu Sư của ta.
Thế nào, rất tráng lệ đúng không?"
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
"Ta không muốn cắt đứt lời khoe khoang của ngươi.
Cơ mà nếu ngươi từng thấy cứ điểm 178, ngươi sẽ biết sự hùng vĩ của nơi này còn kém xa lắm.”

Mai Qua bị nghẹn họng:
"Cứ điểm phòng ngự sao có thể so với thành trấn, có giống nhau đâu?”

"Được rồi, đi nhanh lên, ta đang vội xem sách… "
Nhâm Tiểu Túc thúc giục.
Nói xong hắn thúc bụng ngựa, giục ngựa chạy nhanh hơn, bỏ lại Mai Qua với vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn nói lại không thành lời phía sau.
Có thể nói, hiện tại Mai Qua đã xem Nhâm Tiểu Túc như bằng hữu mà đối đãi rồi.
Bất quá, các kỵ sĩ Lý gia phía sau hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu bọn họ thấy có người hầu cận dám nói chuyện như vậy với Vu Sư.
Các kỵ sĩ nghi hoặc nhìn về phía Lý Thành Quả: "
Thiếu gia, sao hắn đám nói vậy với Mai Qua đại nhân..."

Lý Thành Quả mặt không biểu tình, cũng không có trả lời vấn đề này.
Hắn chỉ hi vọng sắp tới Nhâm Tiểu Túc đừng nói chuyện với mình trước mặt mọi người.
Bằng không mặt mũi của hắn chắc không còn lại gì.
Cơ mà trên đời này càng sợ cái gì thì cái đó tới càng nhanh.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đột nhiên quay đầu hô:
"Miên Dương Nhân, hai ngươi làm gì lâu vậy, mau đuổi theo a!"
Các kỵ sĩ:
"..."

Khóe mắt hai người Lý Thành Quả cùng Lưu Đình không ngừng run rẩy, bọn họ cảm thấy nên nói chuyện thật tốt với Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ cần đối phương đừng gọi bọn họ là Miên Dương Nhân, muốn bọn họ bỏ bao nhiêu tiền cũng được!
Một đoàn người chậm rãi tiến vào thành trấn.
Mãi đến lúc này Mai Qua mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì người muốn giết hắn sẽ không dám động thủ nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, ánh mắt Nhâm Tiểu Túc lướt một vòng trong đám người băn khoăn nói:
"Cẩn thận một chút, có nhân vật khả nghi."

Mai Qua rùng mình, hắn nhìn ra xung quanh.
Tất cả đều là thuộc dân đang nửa quỳ hành lễ, không có gì dị thường cả.
“Đừng nhìn xung quanh… "
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
"Cẩn thận đánh rắn động cỏ."

Thành trấn Yorkshire có tường thành, dường như không có chút khái niệm vào với việc bị tấn công.
Khi bọn họ vào thành trấn, Nhâm Tiểu Túc phát hiện tuy các thuộc dân đều cúi đầu hành lễ nhưng có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú quan sát Mai Qua.
Nhâm Tiểu Túc không muốn để chúng xuất thủ nhưng cũng không muốn dọa chạy đối phương, vạn nhất dọa chạy thì hắn biết thu hoạch Chân Thị Chi Nhãn ở đâu đây?
Tuy Mai Qua không có phát hiện gì cả nhưng vẫn ngồi chỉnh tề trên lưng ngựa.
nếu không có sự cảnh giác này của Nhâm Tiểu Túc, hắn đã sớm chết do hỏa trụ rồi, vì thế Mai Qua tin tưởng phán đoán của Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ là hắn nghĩ mãi không rõ, đối phương muốn động thủ ở trong thành trấn sao?
Mai Qua nhỏ giọng nói thầm:
"Người nào có vấn đề? Ngươi có thể nói cho ta biết không, ta sẽ trực tiếp hạ lệnh cho các kỵ sĩ đuổi bắt hắn, ta có quyền chỉ huy tất cả mọi thứ tại Yorkshire."

"Không được làm lộ, để đối phương lặng yên rời đi đi… "
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Nếu như trước mặt mọi người ta giết thợ săn rồi lấy Chân Thị Chi Nhãn của hắn, tổ chức Vu Sư sẽ đối đãi với ta như thế nào?"
"Đương nhiên sẽ cưỡng chế bắt ngươi nộp Chân Thị Chi Nhãn cho họ…. "
Mai Qua nói:
"Ngươi đừng nghĩ tới chuyện này nữa.
Ngươi đánh không lại thợ săn tiền thưởng đâu.
Dù là ta cũng không nhất định có thể thắng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận