Đệ Nhất Danh Sách

Chương 643: Đã Xong!


Nghe được trong phòng học là tiếng khóc ồn ào, đám cướp lập tức giơ súng đi vào, lạnh lùng nói:
- Muốn khóc thì khóc cho nhanh. Nếu Thanh Hòa không giao vệ tinh ra, sợ rằng các ngươi không còn cơ hội để khóc nữa đâu.
Nói xong, đám đạo tặc cầm súng rời đi.
Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng quan sát. Phần lớn thời gian đạo tặc không vào phòng học mà phân tán khắp nơi trong khu nhà. Nhâm Tiểu Túc không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ đám đạo tặc không sợ sinh viên chạy trốn à?
Hay là nói, đám đạo tặc này đủ tự tin, căn bản không sợ đám sinh viên có thể lật lên sóng gió gì?
Sẽ không đâu, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đám đạo tặc này tương đối chuyên nghiệp. Chúng đã lên kế hoạch trong vài năm, chắc chắn không thể vì bất kỳ nguyên nhân nhỏ nào gây ra nguy cơ.
Nhâm Tiểu Túc vừa giả bộ đau khổ vừa quan sát đám sinh viên trong phòng học.
Kết quả, hắn lập tức phát hiện trong phòng học có một người tuy nhỏ tuổi, cũng mặc đồng phục nhưng trông đối phương không giống bộ dáng bị bắt cóc. Biểu tình trông cực kỳ giả dối, ánh mắt thì không ngừng đảo mắt quan sát các đồng học.
Hơn nữa, khí chất người này rất đặc biệt, khi quân nhân và sinh ở chung với nhau, quân nhân sẽ giống như một hòn đá rắn chắc. Dù chen chúc trong đám người thì dáng đứng vẫn thẳng tắp như cũ. Đường cong trên mặt cực kỳ cường tráng, vừa nhìn liền biết đã được huấn luyện một thời gian dài, cơ thể rất ít mỡ.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ trong lòng, khó trách đạo tặc không cần tiến vào phòng học, thì ra trong phòng học đã có sẵn người của chúng. Không thể không nói, đám đạo tặc này làm việc thật sự rất chu đáo và chặt chẽ.
Khi ánh mắt tên gián điệp nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc. Nước mắt Nhâm Tiểu Túc chảy ra, nức nở nói với đồng học bên cạnh:
- Chúng ta làm thế nào đây. Có khi nào chúng thật sự sẽ giết chúng ta không? Ta không muốn chết a…
Thấy một màn này, ánh mắt người ngụy trang lại dời sang những người khác. Dường như có chút khinh thường với con hàng sợ hãi như Nhâm Tiểu Túc….
Lúc này, một sinh viên lên tiếng:
- Các ngươi nghĩ Thanh Hòa sẽ giao vệ tinh ra chứ?
- Chắc là không…
Có người thở dài:
- Chúng quy mấy trăm sinh viên cũng không quan trọng bằng vệ tinh.
- Nhưng Thanh Hòa sẽ không ngồi nhìn đâu. Họ không phải người như vậy…
Một nữ sinh phản bác.
- Nhưng Thanh Hòa vẫn là một tập đoàn mà…
Có người nói.
Lúc đám sinh viên thảo luận. Đạo tặc cầm camera đi vào, trên mặt đối phương đã thoa mực nhầm ngụy trang. Sau đó hắn giễu cợt đám sinh viên:
- Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội tự cứu, có muốn không?
Đám sinh viên ngây ngẩn cả người, qua một lúc cũng không ai dám nói gì.
Lại nghe đạo tặc nói tiếp:
- Hiện tại các ngươi hãy quay phim, khẩn cầu Thanh Hòa giao vệ tinh cho chúng ta. Thanh Hòa bị gây áp lực, chúng ta đạt được vệ tinh, các ngươi được cứu. Đây chẳng phải là chuyện vẹn cả đôi đường à? Về phần vệ tinh mà Thanh Hòa đã mất thì có liên quan gì tới các ngươi?
Đám học sinh im lặng, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, rõ ràng đám người này cũng không trông cậy vào một đoạn video có thể cướp được vệ tinh. Họ chỉ không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để khiến Thanh Hòa hỗn loạn mà thôi.
Đám sinh viên này cũng không ngốc, làm theo lời đối phương chưa chắc được cứu, hà tất gì phải trở thành công cụ để đối phương lợi dụng?
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc sai rồi. Đám sinh viên im lặng chừng một phút đồng hồ thì lập tức có người khóc rống nói với camera:
- Cầu xin các người giao vệ tinh cho họ đi. Ta không muốn chết!
Một người khóc thì những sinh viên khác cũng bắt đầu làm theo.
Nhâm Tiểu Túc thở dài. Đám sinh viên này cũng không làm sai gì cả. Chung quy đâu ai muốn chết. Chỉ là chuyện này hẳn sẽ khiến đám người của tập đoàn Thanh Hòa thất vọng rồi. Dù sao đây cũng là sinh viên do chính tay họ bồi dưỡng ra mà.
So sánh ra, Hứa Chất mà hắn và Chu Nghênh Tuyết từng gặp thì Hứa Chất ngược lại có thêm vài phần cốt khí.
Đạo tặc quay video xong thì hài lòng rời đi. Rất nhanh, cảnh vệ bên ngoài nhận được một cái bọc giấy kín do đạo tặc ném ra.
Cảnh vệ đi tới nhặt lấy, mà đạo tặc cũng không bắn súng.
Lúc này, lão Lý đã chạy tới Thanh Hòa. Mặt khác, Trương Thanh Khê và Tần Sanh cũng đi tới hai nơi còn lại. Mấy Kỵ Sĩ còn lại thì tạo trấn ở tổng bộ của Thanh Hòa.
Binh sĩ nhận bọc giấy từ tay lão Lý, sau đó kêu binh sĩ đi ra xa rồi mới mở bọc giấy ra. Hắn thấy được bên trong là băng ghi hình thì thở phào nhẹ nhõm.
- Trong trường học nhất định có thiết bị phát hình, mau tìm đi..
Lão Lý nói:
- Cũng không biết đám đạo tặc này làm trò gì. Bây giờ lại ném ra một băng ghi hình.
Trong thời gian chờ thiết bị phát hình được đưa tới, lão Lý một mực tìm kiếm thân ảnh Nhâm Tiểu Túc nhưng không thấy.
- Kỳ quái, không phải Tần Sanh bảo ngày nào Nhâm Tiểu Túc cũng đi học à?
Lão Lý có phần nghi hoặc. Chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc đã chạy trốn, điều này không giống tính cách của hắn nha.
Hai phút sau, cảnh vệ tìm được một thiết bị phát hình trong phòng học. Lão Lý và cảnh vệ nhanh chóng tới, bỏ băng ghi hình vào.
Rất nhanh, lão Lý thất được đám sinh viên không ngừng khóc rống, cầu xin Thanh Hòa giao vệ tinh ra để chuộc họ. Lão Lý và quan quân cảnh vệ xem xong thì tâm trạng ngũ vị tạp trần.
- Chúng vẫn là những đứa nhỏ, muốn sống cũng rất bình thường.
Lão Lý thở dài một tiếng.
Bất quá hắn vừa nói xong thì bỗng ngẩng đầu lên, quát:
- Không đúng, tua lại!
Binh sĩ phụ trách phát video có phần buồn bực vì phản ứng của lão Lý, bất quá hắn vẫn làm theo.
Khi video lui về lúc 1 phút 31 giây, lão Lý hô ngừng!
Bấy giờ, lão Lý nhìn hình ảnh trong TV, lẩm bẩm:
- Xong rồi!
Quan quân cảnh vệ nghi ngờ:
- Trưởng quan, chúng ta chưa nghĩ cách cứu viện mà, sao ngài lại bỏ cuộc chứ? Mong ngài tin tưởng chúng ta, chúng ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ giải cứu! Từ ngày ta nhập ngũ liền xem việc bảo vệ dân chúng trong Lạc thành là trách nhiệm của mình…
Lão Lý ngắt lời:
- Không phải chúng ta, ta là nói đám đạo tặc này xong rồi!
Quan quân bối rối, cái quái gì thế này.
Không sợ đạo tặc giết con tin mà còn bảo chúng xong đời rồi…
Quan quân cảnh vệ nhìn chằm chằm TV, làm sao cũng không thấy hình ảnh trước mắt có gì bất thường.
Lão Lý ngẩng đầu chăm chú nhìn hình ảnh tạm dừng trên màn hình, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc lẫn trong đám người, lộ ra khuôn mặt.
Nếu nhìn không kỹ chắc chắn không phát hiện ra đâu. Nhưng do hiện tại lão Lý đang muốn tìm Nhâm Tiểu Túc nên mới phát hiện ra hình ảnh này.
Hắn bắt đầu cảm thấy vận khí đám thổ phỉ này thật sự không tốt, bắt cóc đám sinh viên lại bắt cóc luôn cả Nhâm Tiểu Túc…
Lão Lý quay người rời khỏi phòng học, nói với quan quân cảnh vệ:
- Hiện tại ta đi tới một nơi bị bắt cóc khác. Sau khi chuyện bên này kết thúc thì thông báo cho ta. Ta không muốn ở lại lãng phí thời gian. Nhớ trấn an tốt đám sinh viên, nếu có phụ huynh nào tới gây sự thì báo với họ, rất nhanh con của họ sẽ được cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận