Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1030: La Lam Muốn Trở Nên Mạnh Mẽ

"Đúng rồi, Thiếu soái…"
Vương Việt Tức nói:
"Hiện giờ bước đầu tiên của công trình thuỷ lợi sắp hoàn thành, đường sông sơ bộ đã được đào xong.
Nhưng hạt giống vẫn chưa tới."

Đám người Vương Việt Tức định ra việc khởi công xây dựng thuỷ lợi thành ba bước.
Bước đầu tiên là đào hào, khơi thông và định ra tuyến đường dẫn tới hàng rào 144.
Lúc này mọi người đã có thể khai khẩn, lấy nước vẫn rất vất vả nhưng ít nhất là làm được.
Bước thứ hai là khởi công xây dựng đập chứa nước, xây dựng đê đập chống lũ, đường sông.
Lúc này mới xem như hoàn thiện sơ bộ công trình thuỷ lợi, tránh sang năm lại đột nhiên có một trận lữ khác phá hoại hết thảy sự nỗ lực của mọi người.
Bước thứ ba là hoàn thiện tất cả mương tưới, hỗ trợ giúp việc tưới tiêu càng thêm hữu hiệu, để nông dân dễ dàng trồng trọt hơn.
Hiện giờ thương hội Tây Bắc toàn lực phối hợp hỗ trợ xây dựng công trình thủy lợi.
Bước đầu tiên rất nhanh đã hoàn thành nhưng mãi vẫn chưa có hạt giống, căn bước không thể tiếp tục.
Nhâm Tiểu Túc đang nghĩ về biện pháp giải quyết thì Trương Tiểu Mãn bỗng chạy tới:
"Thiếu soái, phía nam có một thương đội Khánh thị đang tới, họ nói muốn gặp ngươi, đầu lĩnh của bọn họ tên Hứa Man!"
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, hắn dẫn theo mọi người ra ngoài.
Hứa Man là người quen cũ, xem như là tâm phúc của Khánh Chẩn và La Lam.
Đến nơi, tất cả mọi người thấy được được một đoàn xe dài đậu tại bãi đất trống bên ngoài hàng rào.
Hứa Man đã sớm chờ ở đó.
"Sao không vào hàng rào a?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
Hứa Man cười nói:
"Ta còn có chuyện phải làm, gặp Thiếu soái xong sẽ lập tức rời đi."

Nói thật, Hứa Man không khỏi thầm cảm khái.
Khi mới gặp Nhâm Tiểu Túc, đối phương chỉ là một lưu dân bình thường, hiện giờ đã trở thành Thiếu soái Tây Bắc rồi.
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói với Hứa Man:
"Ta cảm thấy ngươi có rất nhiều việc.
Lần nào gặp xong ngươi đều phải rời đi ngay.”

"Không có cách nào, có một số việc dù cần người làm…"
Hứa Man nói:
"Phía sau xe là hạt giống Khánh Chẩn trưởng quan kêu ta đưa tới.
Hơn nữa còn có một hiệp nghị buôn bán lương thực giá thấp, Vương thị không chịu hỗ trợ Tây Bắc, nhưng Khánh thị sẽ."

"Chỉ có một năm sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Đúng, Khánh Chẩn trưởng quan bảo, qua năm nay các ngươi sẽ không cần mua lương thực từ Khánh thị nữa… "
Hứa Man nói.
Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm khái, có lẽ lựa chọn cứu La Lam từ trong tay từ vật thí nghiệm lúc trước là quyết định sáng suốt nhất trong đời của hắn.
“Lúc trước La Lam nói muốn tới phương bắc làm khách kia mà, sao lần này hắn không tới…"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Sắc mặt Hứa Man cổ quái:
"Ông chủ La đang giảm béo."

...
Chính xác mà nói, La Lam không phải đang giảm béo mà đang cố gắng rèn luyện thân thể và ý chí, hi vọng có thể dựa vào chuyện này để cao năng lực siêu phàm và ý chí tinh thần của mình.
Mà Chu Kỳ chính là giáo quan của La Lam trong nửa năm huấn luyện ma quỷ này.
Lúc này Chu Kỳ đang ở trong một sơn cốc tại Tây Nam, nghênh ngang nằm trên ghế ăn quả đào vừa chính.
Hắn đeo kính râm che khuất nửa bên mặt, mặc áo sơ mi sọc caro cùng quần cộc, trông chẳng khác nào người giàu du lịch biển trước tai biến vậy.
Bên cạnh Chu Kỳ là một hồ nước ở dưới một thác nước lấp lánh ánh bạc.
La Lam thì đang đứng dưới thác nước…
Chu Kỳ cắn quả đào, vừa nhai nuốt vừa nhàn nhã nói:
"Trước kia ta từng dùng phương pháp này rồi.
Yên tâm, rất dễ dùng.
Bất quá ngươi phải cố gắng chịu đựng, muốn đề cao năng lực siêu phàm nhất định phải không ngừng tiêu hao tinh thần lực tới tận cùng mới được.
Bằng không sẽ không có hiệu quả."

La Lam đứng dưới thác nước căn bản không rõ nghe Chu Kỳ nói cái gì.
Hắn chỉ biết tên chết tiệt này chắc chắn đang vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Trước giờ, tên Chu Kỳ này làm gì cũng đòi tiền.
Duy chỉ có lần huấn luyện này thì Chu Kỳ làm miễn phí không lấy một xu, ngược lại còn thích thú vô cùng...
Cách bờ không xa là một ít lều quân dụng, bên trong có binh sĩ đang tại bận rộn chuẩn bị cơm tối cho Chu Kỳ.
Không thể không nói, lần này bọn họ lên núi chuẩn bị rất đầy đủ.
Thác nước không ngừng đổ lên người La Lam, La mập đau khổ cố gắng chịu đựng.
Thật sự La Lam rất cố gắng, lần đầu tiên đứng tấn dưới thác nước đã vượt qua thời gian Chu Kỳ dự đoán.
Vốn Chu Kỳ còn tưởng tên mập hết ăn lại nằm chỉ biết lười biếng rong chơi.
Chung quy trước giờ tên này có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng.
Chu Kỳ nói với La Lam:
"Không biết người trúng tà gì tự nhiên đòi huấn luyện.
Có thể kiên trì liên tục được ba ngày đã rất tốt rồi.”

Vậy mà ngoài dự đoán, La Lam đã như thế được nửa tháng rồi.
Hơn nữa, lần đầu tiên La Lam đứng dưới thác nước đã kiên trì được một giờ.
Nửa tháng trôi qua, thằng này có thể một ngày đứng dưới thác nước tận sáu giờ.
Mỗi ngày La Lam đều sẽ giày vò bản thân tới mức kiệt sức, không giày vò tới khi thổ huyết sẽ không dừng.
Việc này khiến Chu Kỳ rất không có cảm giác vui thích gì, càng không có khoái cảm được tra tấn người khác.
Theo Chu Kỳ mà nói chính là:
"Ta không thu tiền làm giáo quan là vì muốn giáo huấn ngươi thôi.
Ngươi đã thế, ta sẽ bắt đầu thu phí đó.."
Nhưng La Lam mặc kệ, có đôi khi hắn sẽ kiên trì thật lâu.
Nếu hắn đứng tấn còn chưa đã mà bị binh sĩ kéo lên bờ, hắn sẽ phạt binh sĩ chạy việt dã.
Bấy giờ Chu Kỳ hô to:
"Đã được sáu giờ rồi, trở lên đi.
Lâu hơn nữa ngươi sẽ không đi được mất.”
Trong lúc nói chuyện, thác nước bị Chu Kỳ khống chế tách sang hai bên, tựa như tấm vải bị người ta xé đôi vậy.
La Lam lau mặt, nói với binh sĩ:
"Đem đồ tới cho ta lấy, chưa tới cực hạn, phải luyện tập thêm."

Chu Kỳ buồn bực:
"Ta nói này, ngươi bị điên gì vậy.
Sao tự nhiên lại muốn mạnh lên, bị cái gì kích thích vậy? Bình thường ngươi cũng không cần chiến đấu a, ngươi khắc khổ như vậy làm gì?"
"Ngươi thì biết cái gì…"
La Lam cầm khăn mặt xoa xoa thân thể:
"Ta phải cố gắng rèn luyện bản thân, giúp ý chí đủ cường đại.
Như vậy ta mới có thể triệu hồi các huynh đệ trong Anh Linh Thần Điện lâu hơn.
Để họ được hoạt động ở ngoài nhiều hơn.
Ngươi nghĩ đi, nếu tinh thần lực của ta đủ để triệu hồi họ cả ngày, vậy chẳng phải họ không cần trở lại Anh Linh Thần Điện nữa à?”
Chu Kỳ sửng sốt:
"Là vì vậy? Không phải vì thống nhất liên minh hàng rào?"
"Thống nhất liên minh hàng rào làm gì… "
La Lam khinh thường nói:
"Ta cứ thế đấy, rồi sao?”
"Không sao… "
Lần đầu tiên Chu Kỳ không trào phúng La Lam nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận