Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1142: Con Đường Danh Vọng Của Tiểu Vu Sư


"Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây… "
Nhâm Tiểu Túc nói nhỏ:
"Nhất là hướng của Tiễn Vệ Ninh!"
Mai Qua chột dạ nói:
"Vậy biệt danh Thần Tiến Thủ đều do ngươi dựng lên?”
Bấy giờ Mai Qua thầm khiếp sợ và vô lực, hắn không xác định được rốt cục bản thân đã mang tới cái tai họa gì cho vương quốc Vu Sư!
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi đừng quản những chuyện đó làm gì. Chỉ cần ngươi vừa gào khóc vừa phóng loạn tiểu hỏa cầu là được. Ta sẽ chỉ hướng cho ngươi, đừng bắn sai!"
Mai Qua ủy khuất nói:
"Đơn giản như vậy?"
"Đúng, chỉ đơn giản như vậy!"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi nghĩ đi, ngươi là Vu Sư, trong thương đội này thực lực của ngươi rõ ràng là mạnh nhất. Chẳng lẽ ngươi nên treo ngược Tiễn Vệ Ninh lên đánh mới đúng. Kết quả ngươi chỉ biết núp sau xe ngựa, chẳng biết chuyện gì xảy ra?"
Mai Qua càng thêm ủy khuất:
"Không phải là ngươi kêu ta trốn sau xe ngựa à?!"
Thời điểm đợt thổ phỉ thứ hai đột kích, Mai Qua vốn muốn dùng Vu Thuật chiến đấu với mọi người, kết quả lại bị Nhâm Tiểu Túc đè xuống.
Cũng không thể trách Mai Qua được, thật sự sức của hắn không lớn bằng Nhâm Tiểu Túc!
Không chỉ Mai Qua, với khí lực của Nhâm Tiểu Túc, tìm khắp vương quốc Vu Sư cũng chưa chắc có người chống lại nổi!
"Ngươi có làm hay không?"
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói.
"Làm…. "
Mai Qua nghiêm túc nói.
"Được… "
Nhâm Tiểu Túc nhìn qua khe hở giữa mấy chiếc xe, chỉ về một hướng rồi nói với Mai Qua:
"Nó đó, thấy chưa? Phóng tiểu hỏa cầu về hướng đó đi!”
Tâm huyết Mai Qua dâng trào, tay cầm Chân Thị Chi Nhãn ngâm xướng nổi chú ngữ:
"Fire!"
Sau một khắc, hỏa cầu lớn như nắm đấm bỗng nhiên ngưng tụ trước người Mai Qua, chậm rì bay trong màn đêm...
Trong bóng tối, một xạ thủ đột nhiên cảm nhận được uy hiếp. Hắn thấy hỏa cầu, trong nháy mắt thầm cả kinh, Vu Sư đã xuất thủ!
Trong mắt thuộc dân, không cần biết họ từng thân thuộc Vu Sư thế nào, một khi Vu Thuật xuất hiện, không biết tiểu hỏa cầu nhanh chậm, mạnh yếu ra sao, họ vẫn lựa chọn tránh né.
Lấy tốc độ của xạ thủ, kỳ thật muốn né tránh với khoảng cách trong vòng năm mươi bước chân này là hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng không đợi này xạ thủ kịp chạy, hắn bỗng nhiên cảm giác cổ áo bị xách lên, đợi khi xạ thủ phản ứng kịp đã phát hiện bản thân bị bóng đen giữ lại.
Ban đêm, để bản thân không quá nổi bật nên lão Hứa đã cởi sạch đồ ra.
Thân hình màu đen lờ mờ của lão Hứa hòa cùng màn đêm giúp nó ẩn núp vô cùng tốt.
Có đôi khi, Nhâm Tiểu Túc thậm chí quên mất, lão Hứa vốn kỳ thật là Ảnh Tử.
Ảnh Tử có thể hòa mình vào bóng đêm, vô hình vô ảnh.
Lão Hứa kéo xạ thủ lại phía trước, chờ Hỏa Cầu Thuật bay đến.
Lúc này xạ thủ như phát điên. Rõ ràng hắn có thể né tránh Hỏa Cầu Thuật. Rõ ràng tốc độ Hỏa Cầu Thuật rất chậm nhưng bây giờ hắn lại bị người khác giữ lại, vô pháp tránh né, trở thành cái khiên sống cho người ta!
Xạ thủ nghĩ mãi không rõ, rốt cục đối phương tới gần hắn thế nào. Sức chiến đấu đối phương mạnh như vậy không giết hắn luôn cho rồi, vì sao phải vẽ vời thêm chuyện nữa?
Đã không còn thời gian để suy nghĩ mấy thứ này nữa, xạ thủ muốn la lên cho đồng bạn tới cứu nhưng không đợi hắn kịp mở miệng, lão Hứa đã đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh.
Bấy giờ, Hỏa Cầu Thuật cuối đã tới, Nhâm Tiểu Túc thở phào nhẹ nhõm, hắn khống chế lão Hứa để Hỏa Cầu Thuật đánh vào ngực xạ thủ…
Điều ngoài ý muốn là Hỏa Cầu Thuật quá yếu. Xạ thủ trúng chiêu chỉ bị bỏng, hơi thở vẫn phập phồng ổn định như cũ.
Không còn cách nào khác, lão Hứa chỉ có thể đánh vào vết bỏng khiến xạ thủ thổ huyết mà chết.
Nhâm Tiểu Túc phấn khởi nhìn Mai Qua, tuy quá trình phức tạp nhưng kết quả lại vô cùng tốt.
Hắn nói với Mai Qua:
"Tới, quả thứ hai!"
Số lượng xạ thủ giảm nhanh tới chóng mặt. Có chút xạ thủ đã phát hiện ra chiêu này, biết trong bóng tối có địch nhân cường đại đang ẩn núp.
Có người nhỏ giọng la lên rút lui thì bị lão Hứa đánh ngất xỉu, sau đó ném bên chân chờ Mai Qua tiếp tục thi pháp.
Vì không để Tiễn Vệ Ninh phát hiện mánh khóe, lão Hứa vừa đánh ngất xạ thủ vừa vung tay áp chế lực bắn tên của Tiễn Vệ Ninh.
Tiễn Vệ Ninh vẫn còn đang khóc, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng hắn bắn tên nãy giờ nhưng không nghe tiếng kêu rên như trước nữa. Chẳng lẽ tiễn thuật của hắn mất linh rồi?
Không được a, hắn chính là Thần Xạ Thủ!
Lúc này, Mai Qua đang thi thuật hăng say, Hỏa Cầu Thuật liên tục được thả ra, phối hợp cùng lão Hứa tiêu diệt kẻ địch.
Trong tầm mắt năm mươi bước xung quanh Mai Qua vẫn mơ hồ như cũ. Hắn chỉ biết có ai đó đang giúp mình mà thôi, nhưng không rõ đó là ai, vì lão Hứa thật sự rất khó nhận ra, cứ như đã hòa vào bóng đêm vậy.
Hắn nhỏ giọng hỏi Nhâm Tiểu Túc:
"Vậy là họ chết hết rồi hả?”
"Không sai… "
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
"Chiến đấu sắp kết thúc rồi, không có xạ thủ áp chế, phía đông muốn tập kích chẳng khác nào một cây chống cả căn nhà. Ngươi nhớ kỹ, mặc kệ ai hỏi ngươi, ngươi đều phải nói sở trường của ngươi là Hỏa Cầu Thuật, hơn nữa còn uy mãnh vô cùng, biết không?"
Mai Qua thấp giọng nói:
"Nói dối vậy đâu có được..."
"Chột dạ?"
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
"Suy nghĩ chút đi, lần này ngươi tới Đô Thành làm gì? Không phải là vì thanh mai trúc mã của ngươi sao? Nếu ngươi không đủ mạnh, ngươi dựa vào gì để thanh mai trúc mã kia đi theo?"
"Nhưng mà đây là nói dối… "
Mai Qua thầm nói.
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Không sao, trên thế giới này, đại đa số mọi người đều tin những gì họ nghe được và nhìn thấy.”
Sau 10 phút, toàn bộ xạ thủ đều tử vong. Mai Qua lại vô cùng hoang mang, hắn chỉ bắt về một người hầu cận, sao bây giờ lại thành một tên yêu quái là thế nào?!
Hiện tại nhớ lại quá trình hắn bắt Nhâm Tiểu Túc cùng lời nói còn rõ kia, Mai Qua thật sự lo cho cái mạng nhỏ của mình!
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nhìn về phía Mai Qua:
"Việc này chỉ có hai ta biết, hiểu chưa?"
Mai Qua vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc tựa:
"Biết rồi biết rồi, đã rõ đã rõ."
Mai Qua nghĩ thầm, lúc trước hắn chỉ hận Nhâm Tiểu Túc không có cách nào trở thành Vu Sư. Nhưng dựa vào năng lực chiến đấu này của hắn, có thành Vu Sư hay không cũng vậy thôi….
Bạn cần đăng nhập để bình luận