Đệ Nhất Danh Sách

Chương 721: Mối Làm Ăn Mới Của Tô Lôi


Lần này Tô Lôi bán sạch da lông hắn có trong tay. Khi cầm được số tiền đó, hắn cảm thấy cuộc sống của mình tốt đẹp chẳng khác nào trong mơ vậy.
Trước đó Tô Lôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ có được ngần này tiền.
Hai ngày nay, Tô Lôi ngủ trên chồng tiền, mãi tới khi tới gửi tiền trong ngân hàng của cứ điểm 178 với mật mã chỉ có mỗi mình hắn biết.
Sau đó Tô Lôi mắt đầu ngủ một mình, lúc ngủ hắn không muốn bên cạnh có người vì sợ bản thân lỡ có nói mớ sẽ lộ mật khẩu tài khoản.
Tôi mua một lượng lớn vật tư sinh hoạt tại hàng rào 144, trên cơ bản những thứ này đều là đồ vật thiết yếu mà thiếu niên kia cần.
Bất quá lần đầu Tô Lôi rất nghèo, không mua được gì nhiều nhưng lần này vì bán được da lông mà hắn mua được rất nhiều đồ tốt. Tô Lôi tin tưởng vị thiếu niên tài trí mưu lược kia là người hiểu chuyện, thấy được những vật này sẽ hiểu Tô Lôi hắn từng dụng tâm cỡ nào.
Chuyện Trương Cung nói hắn cũng từng nghĩ tới, dù là đồ tốt hay đồ xấu thì vẫn xài được đó thôi. Tô Lôi nhớ lại biểu tình cười như không cười của thiếu niên bỗng cảm thấy bản thân không nên lừa gạt loại người thông minh đó thì hơn.
Không chỉ thế, Tô Lôi còn lấy tiền của mình ra đặc biệt mua lễ vật cho thiếu niên. Trong đó có một khẩu súng lục tinh xảo, nghe nói là đồ của quan lớn Tông thị lúc trước. Vị quan đó bán sạch tài sản của mình cho cứ điểm 178 rồi trốn tới Vương thị.
Vốn đối phương cũng không muốn bán nhưng người của Chợ đêm lại muốn mua.
Ông chủ trong Chợ đêm cười nói, ngươi không thấy bộ dạng kinh hãi khi ấy của tên nhãi kia đâu. Trước kia thì cao cao tại thượng, bây giờ dù cầm súng trong tay cũng chẳng dám thả cái rắm gì.
Giờ khắc này Tô Lôi mới hiểu, có ít người trời sinh đã là cừu non, dựa vào mối quan hệ với Tông thị để thượng vị, thế nhưng bản chất thì sao mà cải biến được.
Hiện giờ súng ống rất khó mua được, ở Thảo Nguyên đã hiếm lại càng hiếm.
Tô Lôi từng muốn giữ lại cây súng này, hắn thật sự rất thích nó. Nghĩ đi nghĩ lại hắn lại bỏ cây súng vào hộp gỗ, trong hộp gỗ được phủ một lớp nhung tơ sang trọng.
So sánh với mối làm ăn trong tương lai, một cây súng này tính là cái gì?
Những ngày này Tô Lôi vẫn muốn lôi kéo quan hệ với binh sĩ đóng quân ở hàng rào 144. Thế nhưng hiện thực nói cho hắn biết, hiện tại hắn chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Căn bản không ai quan tâm tới hắn cả.
- Đại ca, gần đây ngươi tiếp cận đám binh sĩ của cứ điểm 178 làm gì. Chúng ta đều là thổ phỉ, lỡ bị họ phát hiện thì sao…
Trương Cung nói.
Ở một bên, Thôi Cường đang mài chủy thủ tùy thân của hắn:
- Đại ca tự có ý nghĩ của mình, ngươi quả nhiều vậy làm gì.
Tô Lôi thở dài:
- Vị thiếu niên trên Thảo Nguyên kia muốn có súng ống. Không được cứ điểm 178 cho phép chúng ta không thể buôn bán vũ khí được. Bất quá bây giờ vẫn còn sớm, về sau sẽ có cơ hội.
Kỳ thật Tô Lôi hiểu rõ, hiện tại buôn bán vật phẩm chỉ là việc làm ăn nhỏ mà thôi. Người trên Thảo Nguyên không có năng lực tự sản xuất vũ khí. Có người cầm quyền nào mà không cần vũ khí để ổn định thế lực của mình?
Cho nên, buôn bán vũ khí mới là thứ có thể khiến hắn đi lên đỉnh cao của cuộc sống.
Vào lúc này, một hán tử đột nhiên ngồi đối diện với họ:
- Xin chào, ngươi là Tô Lôi à?
Lúc hán tử này tới, Thôi Cường lập tức giấu chủy thủ đi. Cơ bắp toàn thân căng thẳng, bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Tô Lôi vỗ tay Thôi Cường, nhìn hán tử ở phía đối diện cười nói:
- Đúng, ta là Tô Lôi, ngươi là?
Người đàn ông kia cười nói:
- Ta là ai không quan trọng, chỉ là ta nghe nói các vị tới từ Thảo Nguyên à?
- Không phải, chỉ là làm ăn chút với người trên Thảo Nguyên thôi…
Tô Lôi bình tĩnh nói.
- À…
Hán tử móc 10.000 đồng ra, đưa cho Tô Lôi:
- Nói ta nghe một chút về tình huống trên Thảo Nguyên, 10.000 đồng này sẽ là của ngươi.
Tô Lôi nhíu mày, đột nhiên hắn cảm thấy lời nói của đối phương có một sự áp bách khó hiểu. Đối phương cứ thế thoải mái ngồi với họ, nơi này là bên ngoài hàng rào 144, không sợ hơn 10 người của họ tấn công hắn à.
Thôi Cường cười lạnh:
- Ngài cũng can đảm nhỉ, nhưng mắc gì đại ca nhà ta phải nói cho ngài biết những chuyện đó.
- Vì nắm đấm của ta càng lớn hơn…
Hán tử cười tủm tỉm.
- Ngươi cũng không nhìn xem nơi này của chúng ta có bao nhiêu người?
Thôi Cường lạnh lùng nói.
- À…
Hán tử cười:
- Vậy ngươi nhìn xung quanh đi.
Tô Lôi kinh ngạc quay đầu, hắn phát hiện chẳng biết từ lúc nào xung quanh có hơn 10 người cầm vũ khí bao vây họ. Họng súng đen ngòm chĩa vào đám người họ.
Đây là quân nhân chính quy, nhất định là quân nhân chính quy!
Chẳng lẽ là binh sĩ của cứ điểm 178? Không đúng, nếu là người của cứ điểm 178, binh sĩ không cần phải mặc thường phục khi đối phó với đám thổ phỉ như họ.
Người đàn ông cười nói:
- Tô Lôi, trước kia là thổ phỉ trong một trấn nhỏ. Bất quá hiện tại trấn nhỏ đã không còn, chỉ có các ngươi còn sống, ngược lại còn làm ăn với người trong Thảo Nguyên.
Tô Lôi trấn định:
- Vị quan gia này, trước kia chúng ta có từng đắc tội với ngài không?
- Không có…
Hán tử lắc đầu.
- Vậy hà tất hù dọa chúng ta…
Tô Lôi hỏi:
- Nếu ngài đã tới hẳn là có mục đích gì đó. Ngài cứ nói thẳng là được, mạng của đám thổ phỉ chúng ta không đáng tiền.
- Ha ha, thoải mái lắm…
Hán tử cắt một miếng thịt cừu:
- Nói một chút về tình hình trên Thảo Nguyên đi.
- Chúng ta không tới Thảo Nguyên, chỉ gặp nhau ở điểm hẹn, giao vật tư cho họ, họ sẽ đưa da lông cho chúng ta…
Tô Lôi nói.
- À, thế lực của họ có lớn không?
Hán tử hỏi.
- Lớn hay không ta không biết nhưng Tô Lôi ta nhìn người rất chuẩn. Chủ nhân của họ rất thông minh, ta tin dù bây giờ họ không phải thế lực lớn nhất Thảo Nguyên nhưng về sau sẽ là thế…
Tô Lôi ung dung nói.
- Hắn muốn gì?
Hán tử hỏi.
- Vật phẩm sinh hoạt, đồ dùng hàng ngày, thuốc…
Tô Lôi nói:
- Bất quá cứ điểm 178 quản chế thuốc rất kỹ, chúng ta dù có tiền cũng không mua được.
- Họ không cần vũ khí à?
Hán tử hỏi.
- Có chứ, nhưng chúng ta không mau được…
Tô Lôi trung thực thừa nhận.
Người đàn ông cười:
- Cứ điểm 178 sẽ không bán vũ khí để trợ giúp người trên Thảo Nguyên. Vì một khi họ mạnh thì Trung Nguyên lại có thêm một mối uy hiếp. Trương Cảnh Lâm nhất định không muốn thấy cảnh máu chảy thành sông kia.
Tô Lôi nghe xong mới nhận ra, cuối cùng thì đám thổ phỉ như họ cũng không cách nào hiểu rõ thế cục của thế giới này, vì thế cũng chẳng nhận ra việc này.
Hiện tại hắn mới hiểu, cứ điểm 178 sẽ không bao giờ bán vũ khí cho họ mà thôi. Điều này khiến Tô Lôi có phần khó chịu.
Kết quả người đàn ông lại chuyển giọng:
- Cứ điểm 178 không bán nhưng ta có thể. Làm quen lần nữa nhé. Xin chào, ta là Hứa Man.
Bạn cần đăng nhập để bình luận