Đệ Nhất Danh Sách

Chương 415: Không Cần Biết Đó Là Cách Gì

Nhâm Tiểu Túc nhìn nơi hắn vừa bắn hụt, trong lòng không khỏi có phần tiếc nuối. Cuối cùng thì thương pháp của hắn vẫn còn chưa tốt, chỉ vì tính toán tốc độ gió chậm hơn không phẩy mấy giây đã để đối phương chạy thoát.
Không thể không nói, tay súng bắn tỉa kia rất để ý tiểu tiết, bằng không cũng chẳng thể một mình hành tẩu trong rừng ngần ấy thời gian.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc nổ súng liền dời địa điểm. Hắn lặng lẽ núp ở giữa sườn núi, quan sát tình hình chiến đấu ở bụi cây đỏ. Phải biết, hắn đã chôn 10 hạt giống dây gai cùng 10 hạt giống khoa xạ thủ ở đó.
Lúc đối mặt với vũ khí nóng, những thứ thực vật này dùng rất tốt. Nếu đối phương không có súng lửa, rất khó dùng đạn mà tiên diện bụi gay. Bụi gai nhọn còn có thể hút máu, lực sát thương kinh người. Trong thời gian ngắn có thể khiến địch nhân mất đi năng lực phản kháng.
Thứ đúng chơi này đúng là đạo cụ giết người rất tốt ở nơi hoang dã.
Hiện giờ, Nhâm Tiểu Túc mới lấy được thanh vũ khí thứ 2, muốn mở ra thanh vũ khí 3 còn rất xa. Cho nên Nhâm Tiểu Túc có thể sử dụng cảm tạ tệ nhiều hơn chút, dùng nó để giết địch rồi quay về tìm đám Trương Tiểu Mãn kiếm cảm tạ tệ. Tóm lại, thu hoạch lớn hơn chi tiêu.
Lần này, hắn dùng hơn 20 cảm tạ tệ để tiêu diệt một đại đội của Tông thị. Sau này về chuốc rượu đám Trương Tiểu Mãn có thể kiếm lại mấy trăm cảm tạ tệ rồi…
Lúc nãy không thể giết tay súng bắn tỉa của Tông thị khiến Nhâm Tiểu Túc có chút tiếc nuối. Cơ mà không sao, hắn có thời gian từ từ chơi đùa với đối phương.
Muốn vừa núp trong lùm cây vừa di chuyển thì có phần cố sức. Lùm cây này cao hơn nửa người, nội xoay người cũng phải dùng sức khiến eo đau muốn chết.
Nếu chỉ truy kích người bình thường, e rằng rất nhanh đối phương sẽ bại lộ dưới tầm mắt của tay súng bắn tỉa. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không phải người bình thường.
Xế chiều hôm đó, Nhâm Tiểu Túc một đường đuổi theo tung tích của đối phương dọc theo dãy núi. Đến chạng vạng tối, ngay lúc Nhâm Tiểu Túc tạm thời không xác định được phương hướng chính xác thì bỗng dưng thấy được một tí mẩu vụn bánh bích quy.
Bánh bích quy là khẩu phần lương thực cơ bản của binh sĩ. Xem qua đối phương từng dừng lại nơi này để ăn.
Vụn bánh quy quy là loại rất khó thấy, coi như bình thường hắn ăn cũng rất khó chú ý tới.
Đuổi theo đúng hướng rồi, Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn thoáng qua xung quanh, hẳn tay súng bắn tỉa đang ở rất gần nơi này?
Ánh mặt trời dần khuất sau núi, cuối cùng chỉ còn một vòng sáng màu đỏ ảm đạm, trong nháy mắt sắc trời tối xuống đó. Tay súng bắn tỉa của Tông thị chợt thấy một mũ giáp lấp ló ở nơi hắn rải vụn bánh bích quy. Hắn cười lạnh, sao hắn cứ phải bắn mũ giáp hoài thế?
Một tiếng bành vang lên, đạn xuyên giáp bay một khoảng cách không xa, bắn vào phía bên dưới mũ giáp. Nếu có người giơ mũ giáp thì đối phương nhất định ở phía dưới mũ.
Trong núi rất an tĩnh, nhưng cự ly tay súng bắn tỉa, không cách nào dựa vào hiệu quả âm thanh để phán đoán có đánh trúng hay không.
Hắn nói với máy truyền tin:
- Binh sĩ phục tránh gần đó có nghe được âm thanh trúng đạn không.
- Nghe được tiếng đạn bắn vào da thịt…
Có người đáp:
- Cự ly chúng ta cách mục tiêu chừng 300m, có thể nghe được âm thanh thấp thoáng.
Tay súng bắn tỉa nói với máy truyền tin:
- Hẳn đã trúng mục tiêu rồi, tiến tới dò xét.
- Được.
Có thành viên đội du kích đi tới nơi tay súng vừa bắn kia.
Một đại đội du kích 120 người hành tẩu trong dãy núi. Nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng cách nào phát hiện có một nhóm người như thế tồn tại.
Sông Bắc Vịnh có vị trí chiến lược rất quan trọng. Bằng không trong dãy núi sẽ không có nhiều binh sĩ du kích như vậy mà tay súng bắn tỉa cũng không chỉ có một.
Dãy núi này không dễ đi, rất nhiều binh sĩ căn bản không thể di chuyển tốt ở nơi này. Binh sĩ thiết giáp cũng vậy, dù là thế, Tông thị vẫn rất cẩn thận bảo vệ khu vực này.
Đại đội du kích bao vây trên núi, Đại đội trưởng nhỏ giọng nói với máy truyền tin:
- Kẻ địch là siêu phàm giả, rất có thể đã trúng súng ngắm nhưng chưa chết, cần phải cảnh giác. Đội 3 bao vây từ 3 hướng, phòng ngừa hắn cưỡng ép phá vỡ vòng vây.
- Tối rồi, đề phòng hắn xông ra khỏi vòng vây, các tổ đội nhanh chóng sử dụng trạng bị trong đêm.
Dù có thể địch nhân đã trúng đạn nhưng đại đội du kích của Tông thị vẫn không buông lỏng.
Khi đại đội dần buộc chặt vòng vây, đi tới nơi đối phương trúng đạn lại thấy một dấu chân heo!
Có một binh sĩ du kích sửng sốt nói với máy truyền tin:
- Đợi đã, sao nơi này lại có dấu chân heo?
- Có bẫy!
Đại đội trưởng lo lắng rống to với máy truyền tin:
- Lùi lại lùi lại!
Thế nhưng muốn lùi đã chậm.
Sau một khắc, họ chợt phát hiện trong bụi cả có vô số dây gai màu đỏ cuốn tới, còn có loài thực vật kỳ quái biết phun khoai tây nữa!
Đây là sao?!
Tay súng bắn tỉa sững sờ nghe tiếng kêu la thảm khốc của chiến hữu từ máy truyền tin. Lúc này hắn đã cẩn thận đổi địa điểm phục kính. Dựa vào kính ngắm hắn thấy được vô số dây gai như xúc tu vươn ra từ luyện ngục, xoắn nát tất cả sinh mệnh nằm trong phạm vi công kích của nó.
Tay súng bắn tỉa của Tông thị bị hù sợ, thậm chí hắn còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết nằm rạp xuống chạy thục mạng về phương xa. Hắn muốn tập hợp với binh sĩ du kích chủ lực. Đây không phải kẻ địch hắn đối phó được!
Hai đại đội có chừng 240 người lại chết một cách không minh bạch thế này.
Nhưng tay súng bắn tỉa này nghĩ mãi không rõ, sao nơi đó lại có dấu chân heo chứ?!
Đột nhiên, tiếc lựu đạn nổ vang lên phía sau hắn. Tay súng bắn tỉa không khỏi kinh ngạc, có thể ném lựu đạn quá chứng tỏ kẻ địch đã tới gần hắn lắm rồi?
Nội tâm tay súng bắn tỉa có phần tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục liều mạng, không ngừng bò về phía trước. Thậm chí còn nương theo dốc núi lăn xuống.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc xem như giành chút phần thắng.
Tay súng bắn tỉa kia cố tình bỏ một tí vụn bánh quy hố Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, một tay súng bắn tỉa cẩn thận sao có thể tự nhiên để rơi vụn bánh quy. Cho nên trong vô thức, hắn cảm thấy đây là một cái bẫy.
Cho nên mới có lần bẫy rập phản kích này.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn có chút tiếc nuối. Kỳ thật cự ly giữa hắn và tay súng bắn tỉa còn sai, chỉ là hắn không cách nào xác định được vị trí của đối phương nên mới dùng Ám ảnh chi môn ném hai quả lựu đạn. Đáng tiếc không thể nổ chết đối phương.
Trước kia Dương Tiểu Cận từng nói. Trên chiến trường, kiêu ngạo của tay súng bắn tỉa là có thể dùng sự kiên trì để chấm dứt sinh mạng một tay súng bắn tỉa khác.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc tuyệt không kiêu ngạo, hắn chỉ muốn giết đối phương mà thôi. Về phần làm sao giết không quan trọng.
Chung quy, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy một tay súng bắn tỉa cao cấp không có gì đáng để kiêu ngạo cả…
Binh sĩ Tiêm Đao Liên, chỉ cần hoàn thành mục tiêu, không cần biết đó là cách gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận