Đệ Nhất Danh Sách

Chương 613: Ân Nhân

Việc La Lam hôn mê và hào quang dần tiêu tán như muốn nói cho Nhâm Tiểu Túc một sự thật: La Lam đã thức tỉnh.
Trước đó, Nhâm Tiểu Túc đã quen xem La Lam như một người bình thường. Mà bây giờ, đối phương đã thức tỉnh.
Chỉ là La Lam không trả lời vấn đề của Nhâm Tiểu Túc, hắn nhìn những quân nhân Khánh thị bên cạnh Chu Kỳ.
Họ vẫn nằm yên lặng như trước khi La Lam ngất, gắt gao bảo hộ Chu Kỳ.
Nhâm Tiểu Túc thấy được vô số dây leo khô héo xuyên qua thân thể quân nhân nhưng Chu Kỳ lại không có chút vết thương nào.
Những quân nhân Khánh thị này dùng thân thể bình thường của mình tạo thành bức tường phòng ngự kiên cố bảo vệ Chu Kỳ.
La Lam đứng trước mặt của họ:
- Kỳ thật La Lam ta là một tên mập tốt số nên mới được các ngươi bảo vệ, vì ta mà đầu rơi máu chảy. Nếu không phải ta sinh ở Khánh thị, có một người em trai lợi hại thì chắc còn chẳng bằng các ngươi. Ta không chịu được cực khổ lại háo sắc, tham ăn, rõ ràng nhát muốn chết mà hết lần này tới lần khác lại muốn làm những chuyện nguy hiểm trên đời này.
Bên cạnh không ai cắt lời La Lam, chỉ lẳng lặng lắng nghe hắn nói.
La Lam nói tiếp:
- Lúc trước ta nói đùa sẽ dẫn các người tới Trung Nguyên tìm một cô vợ đẹp dẫn về Tây nam. Thật xin lỗi, ta vẫn chưa làm được, khi ấy ta chỉ khoác lác mà thôi. Các ngươi cũng biết, con người ta quen khoác lác, không quản được cái miệng…
- Có hơi lạc đề rồi, vốn là ta muốn nói, tương lai ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, các ngươi có thể tiếp tục bảo vệ ta không?
La Lam nhìn chằm chằm thi thể của những quân nhân đã hi sinh. Cả hàng rào dần yên tĩnh hơn. Mọi người còn nghe được tiếng hô hấp của bản thân.
Chẳng qua, khi La Lam nói tới đây, trong thân thể quân nhân toát ra một thân ảnh màu vàng kia. Hình dáng thân ảnh y chang những quân nhân đã mất. Tổ trưởng cười nói với La Lam:
- Ông chủ, đã lâu không gặp.
Trước đí, quân nhân Khánh thị đang lâm vào bóng tối và cô tịch vô biên, không biết gì cả. Mãi tới một khắc họ nghe được âm thanh triệu hoán mình từ bóng tối nên mới nghe theo.
Nước mắt La Lam lần nữa rơi xuống, hắn vừa lau nước mắt vừa nói:
- Hả.
Trừ từ này ra, La Lam cũng không biết hắn nên nói gì.
Nhâm Tiểu Túc ở một bên yên lặng hồi lâu. Hắn có phần nhìn không ra năng lực của La Lam là gì mà lại có thể khiến người đã chết tồn tại dưới một dạng hình thức khác.
Tâm tình Nhâm Tiểu Túc bỗng sôi trào.
Nếu hiện hắn có đồ phổ cấp hoàn mỹ thì chắc chắn sẽ phục chế năng lực của La Lam!
Bất quá, dường như điều kiện để việc triệu hoàn thành công là linh hồn được triệu hóa phải nguyện ý mới được. Quanh ảnh kim sắc như anh linh bảo vệ La Lam, chờ họ nói chuyện được một lúc thì 12 quân nhân Khánh thị tồn tại dưới dạng quang ảnh kia lần lượt tiến vào trong thân thể La Lam.
- Đây là năng lực siêu phàm của ngươi?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Đúng thế…
La Lam cảm khái:
- Rốt cục ta cũng trở thành siêu phàm giả.
Mọi người không nhiều lời, bên cạnh còn có Lý Nhiên và Chu Đào là người ngoài, nói nhiều hơn nữa không thích hợp, để lại sau này từ từ nói là được.
Chỉ thấy La Lam quay đầu nhìn Chu Đào:
- Ta ra giá 10 triệu, ngươi có thể giữ bí mật chuyện này không?
Chu Đào lắc đầu:
- Xin lỗi, chuyện hôm nay liên quan trọng đại, ta phải ghi lại.
Nhâm Tiểu Túc có phần ngoài ý muốn. Đối mặt với cả triệu mà đối phương lại chẳng có động tĩnh gì. Có phải phóng viên của tạp chí hi vọng này kiên cường quá rồi không?
Cơ mà La Lam băn khoăn cũng là có nguyên nhân. Một mặt, La Lam không muốn để người khác biết bản thân đã là siêu phàm giả. Đôi khi ở thời khắc mấu chốt, giữ lại át chủ bài ắt có chỗ cần dùng.
Mặt khác là Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết vừa rồi lộ ra quá nhiều thứ. Nhất là việc Chu Nghênh Tuyết thu nạp nguồn năng lượng của trưởng xuân. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, để người có ý đồ biết được chắc chắn có vấn đề lớn.
La Lam nhìn Chu Đào, chau mày:
- Ngươi có thể giả bộ hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngươi không thấy gì cả. Chỉ cần như thế ngươi sẽ nhận được 10 triệu. Trên thế giới này làm gì có chuyện làm ăn có lợi như thế?
Chu Đào quật cường nói:
- Ngươi có thể giết ta diệt khẩu nhưng ta nhất định không nói dối.
Nhâm Tiểu Túc thở dài, hắn không biết nên đánh giá thế nào về tinh thần ngoan cường này của đối phương. Đôi khi những phần tử tri thức này thật khiến người ta đau đầu, mà giết lại chẳng giết được.
Bấy giờ, La Lam nói:
- Kỳ thật, cái ngươi muốn là ghi lại mọi thứ diễn ra tại đây trong ngày hôm nay, là quá trình tai nạn này kết thúc đúng không?
- Đúng thế…
Chu Đào gật đầu:
- Chuyện này rất quan trọng với tất cả nhân loại.
- Vậy liên quan gì tới năng lực của ta. Ngươi có thể đừng ghi lại, hay nói là, giữ bí mật cho ta được không?
La Lam hỏi.
Chu Đào suy nghĩ rồi trả lời:
- Được.
La Lam lại chỉ vào Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết:
- Hai người họ vì cứu chúng ta mà đi tới nơi đáng sợ này.
Ngươi cảm thấy trên thế giới này có bao nhiêu người chịu lấy thân mạo hiểm vì bằng hữu? Đây là ân nhân cứu mạnh của chúng ta. Hắn cứu ngươi xong, ngươi lại quay đầu bán đứng hắn, nói cho tất cả mọi người biết về năng lực của hắn ư? Như vậy có đúng không?
Việc này khiến Chu Đào bắt đầu xoắn xuýt.
La L. Âm Thầm nghĩ, đối phó với loại người nguyên tắc này phải cầm thứ gì đó bắt chẹt đối phương mới được.
La Lam lại nói với Chu Đào:
- Ta không ngại ngươi ghi lại mọi chuyện này, không để ý tạp chí hi vọng các ngươi đăng tin. Nhưng ta đề nghị, ngươi có thể ẩn danh vị ân nhân này không thay vào đó bằng từ “người nào đó” đã cứu vớt hàng rào này thế nào. Vậy cũng đâu có xung đột với mục đích của ngươi?
Chu Đào nhìn Nhâm Tiểu Túc, như muốn nói gì đó:
- Ngươi…
- Ngươi cái gì mà ngươi…
La Lam ngắt lời:
- Kêu ân nhân!
Chu Đào:
- …
Nhâm Tiểu Túc:
- …
La Lam biết hắn đã thành công thuyết phục Chu Đào nên tủm tỉm cười:
- Ta biết tạp chí hi vọng của các ngươi có hồ sơ cơ mật.
Rất nhiều thứ sau 50 năm mới tiết lộ. Chuyện này các ngươi bỏ vào trong đó là được rồi?
Rốt cục Chu Đào cũng thở dài, đáp:
- Ta sẽ làm vậy.
Nhận được câu trả lời của Chu Đào, La Lam mới yên lòng lại.
Đoạn thời gian này Chu Đào đi cùng với họ nên La Lam cũng hiểu một phần về Chu Đào.
Nói chuyện với loại người này không cần dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ cần đối phương đồng ý nhất định sẽ làm được.
Xong xuôi, La Lam thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đột nhiên tiếng Chu Kỳ vang lên:
- Để ta xem khi nào mập mạp nhà ngươi mới tới đỡ ta đây…
Chu Kỳ nói xong lại ho ra một ngụm máu. Lúc này mọi người mới nhớ tới Chu Kỳ vẫn còn sống…
Bạn cần đăng nhập để bình luận