Đệ Nhất Danh Sách

Chương 438: Phó Đoàn Trưởng Chạy Trốn


Trong bộ chỉ huy của Tông thị, sắc mặt tướng lãnh ngồi ở vị trí cao nhất trên bàn hội nghị âm trầm. Nhưng đây không phải vì cái chết của Tông Hàn mà vì tên Tông Vụ kia dám lâm trận không nghe chỉ huy, dẫn theo đoàn 131 rời khỏi núi Vũ Xuyên!
Đoàn 131 là binh sĩ tâm phúc của Tông thị, được nuôi dưỡng ở hàng rào 149 nhiều năm. Có xu hướng nghe lời Tông Vụ chứ không nghe tập đoàn chỉ huy.
Trước kia không ai quản hắn, nhưng sau lần này, e rằng gia chủ Tông thị sẽ dạy dỗ hắn lại cho tốt. Bất quá việc này cũng phải đợi sau khi chiến tranh chấm dứt.
Tuy trước kia quân tâm Tông thị không đồng lòng nhưng ít nhất mọi người cùng hướng về một phía, không ai xâm phạm quy củ như thế. Còn bây giờ thì sao? Tông Vụ ỷ trong tay nắm binh quyền, côn gkhai vi phạm chỉ lệnh tác chiến, không trông coi trận địa cho tốt, ngược lại chỉ lo truy bắt binh sĩ của cứ điểm 178.
Nếu cứ thế này, e rằng nhân tâm Tông thị sẽ tan rã!
Trong nhất thời, tướng lãnh bộ chỉ huy không nói gì, chẳng người âm thầm tự tính toán cho riêng mình.
Kỳ thật chuyện Tông Vụ chuyển tài sản đều làm trong bí mật. Cơ mà trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, mọi người đã sớm biết rồi.
- Bây giờ chúng ta phải chú ý tới vấn đề bình ổn nhân tâm…
Tông Ứng là tư lệnh tiền tuyến lên tiếng:
- Chư vị có ý kiến gì không?
Lúc trước mọi người cảm thấy đây hẳn là một liên đội có thể có siêu phàm giả và tay súng bắn tỉa. Về sau họ cảm thấy đây không chỉ là một liên đội.
Lúc ấy, một đội quân bé nhỏ này không đủ để rung chuyển chiến cuộc.
Nhưng hôm nay lại khác, đoàn tàu hơi nước xuất hiện chứng tỏ có binh sĩ này có năng lực siêu phàm với tính cơ động cao. Quân trinh sát cũng đừng hòng truy đuổi được họ ở nơi hoang dã.
Cho nên, một liên quân của cứ điểm 178 này bỗng trở thành tai họa ngầm lớn, vì ngươi không biết đến cùng đối phương muốn làm gì…
Vấn đề chủ yếu ở đây, đám Nhâm Tiểu Túc cũng không rõ mục đích của họ là gì. Dù sao cũng là tùy cơ ứng biến, đánh thắng thì tốt, không thì bỏ chạy, không quan tâm cái gì, cứ hành động thôi…
Diễn tả điều này bằng một câu sẽ là, ngay cả họ cũng không biết họ muốn làm gì nữa!
Loại không xác định này là sự trí mạng trên chiến trường, Tông thị không thể dung túng cho chi liên đội của cứ điểm 178 này.
Sắc mặt tư lệnh Tông Ứng càng thêm âm trầm, hắn không ngờ bản thân nắm giữ hơn 100.000 binh sĩ lại phải lo lắng chỉ vì một tiểu đội này!
Bỗng nhiên có người nói:
- Ta hiểu chúng ta phải diệt trừ chi đội này. Bất quá Tông Vụ đã dẫn theo đoàn 131 tới đó, chẳng lẽ một đoàn quân như vậy còn chưa đủ? Họ còn là đội cơ giới với tranh bị rất tốt, cho nên cứ để họ đối phó là được… Dù sao bây giờ cũng chẳng cách nào gọi hắn về.
- Vẫn chưa đủ…
Tông Ứng nói:
- Phái thêm 2 siêu phàm giả đi theo.
Một tướng lãnh phụ trách quản lý siêu phàm giả gật đầu:
- Được, bất quá siêu phàm giả của chúng ta chỉ có 5 người. Nếu tổn thất e rằng sẽ ảnh hưởng tới những kế hoạch tiếp theo…
Tông Ứng lạnh lùng nhìn đối phương:
- Bây giờ không phải lúc cân nhắc những chuyện sắp tới. Ta muốn chi đội đó phải chết trên địa bàn Tông thị. Còn nữa, không cần phái Đoàn trưởng mới cho đoàn 1237, để Phó đoàn trưởng trực tiếp thăng lên làm Đoàn trưởng.
Trở thành Đoàn trưởng thay thế là một chuyện tốt. Nếu trong thời gian làm việc không gây chuyện thì việc trở thành Đoàn trưởng là việc thuận lý thành chương.
Nhưng vào lúc này, một tham mưu tác chiến lên tiếng:
- Vừa nhận được tin, Phó đoàn trưởng chạy rồi…
Tông Ứng:
- ???
...
Đám Tiêm Đao Liên là lưu mạnh vô tâm, họ không biết chuyện mình làm đã gây ra biết bao nhiêu phản ứng dây chuyền, liên tiếp ảnh hưởng tới điểm chủ lực của cứ điểm 178.
Giờ khắc này, Trương Cảnh Lâm đang nghe báo cáo. Chủ yếu là báo cáo về việc đoàn 131 bỗng nhiên rút lui, không cần trận địa nữa.
Việc này cực kỳ quỷ dị, phải biết trên chiến trường chính diện, đoàn 131 gây ra không ít phiền toái cho cứ điểm 178. Đội cơ giới kia vô cùng khó chơi.
Người phụ trách đoàn thiết lữ 178 nhíu mày nói:
- Việc này rất bất thường. Đột nhiên từ bỏ trận địa, nói rút lui là rút lui. Hỏa lực của chúng ta đánh vào trận địa đều đánh hụt cả. Bất quá chuyện tốt là trận địa này đã bị chúng ta chiếm, giảm đi rất nhiều thương vong.
- Đây có phải âm mưu quỷ kế của đám Tông thị không…
Chu Ứng Long nói thầm:
- Họ từng cho nổ trấn Thập Xuyên, chẳng lẽ lại chôn thứ gì trong trận địa?
Hồ Hạnh Chi lắc đầu:
- Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, cho nên đã lệnh cho binh sĩ cướp đoạt trận địa xong thì lập tức kiểm tra, thật sự không có vấn đề gì cả.
- Vậy thật kỳ quái…
- Không chỉ vậy…
Vương Phong Nguyên phụ trách công tác tình báo nói:
- Các bị cũng biết công tác tình báo của cứ điểm 178 chúng ta tương đối chậm. Nhưng phía bên Tông thị chúng ta có rất nhiều gián điệp cơ sở. Bất quá tầng cấp của họ không cao. Bên này ta nhận được tin tức từ máy liên lạc, bảo quân trinh sát của Tông thị đã rút về sau. Bất quá cấp của nhân viên tình báo này quá thấp nên không biết lý do.
- Còn nữa, hẳn lý do tuyến đường vận chuyển vật tư của Tông thị bỗng thay đổi cũng liên quan tới việc này. Nguyên bản họ vận chuyển vật tư từ hàng rào 144 nay lại thành thành hàng rào 145.
- Tiêm Đao Liên.
Trương Cảnh Lâm nói.
Ngay khi Trương Cảnh Lâm vừa nói xong, cả bộ chỉ huy yên tĩnh lại.
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói tiếp:
- Ta cảm thấy, hẳn là Tiêm Đao Liên tạo ra phiền toái không nhỏ cho hậu phương Tông thị. Cho nên họ phải điều quân trinh sát và đội 131 tới đối phó Tiêm Đao Liên.
Chu Ứng Long cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Tư lệnh, ngươi nghiêm túc hả? Tiêm Đao Liên chỉ hơn 100 người, làm sao tạo ra động tĩnh lớn như thế? Ta hiểu rõ đám khốn khiếp kia, họ không biết cách nhịn đâu.
- Nhưng trong Tiêm Đao Liên có Nhâm Tiểu Túc…
Trương Cảnh Lâm nói:
- Có hắn thì chuyện này hoàn toàn xảy ra được. Bằng không rất khó giải thích được sự khác thường của Tông thị. Hơn nữa, quân trinh sát bị điều tới phía sau, tất nhiên muốn tạo thành một mũi nhọn, tốc chiến trong phạm vi nhỏ. Trừ Tiêm Đao Liên ra, Tông thị còn địch nhân nào ở hậu phương nữa?
- Nghe cũng đúng lắm…
Chu Ứng Long nói.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, binh sĩ ở hậu phương Tông thị chỉ còn mỗi Tiêm Đao Liên. Chỉ là mọi người cảm thấy, việc Tiêm Đao Liên có thể làm ra chuyện lớn thế này thật sự khá khó tin.
Nếu bài trừ những phỏng đoán không thể xảy ra thì Tiêm Đao Liên là cách giải thích hợp lý nhất.
- Mặc kệ làm sao họ làm được, cũng mặc kệ họ đang làm gì…
Trương Cảnh Lâm nhìn tướng lãnh trong phòng:
- Chúng ta đều phải tạo thật nhiều áp lực trên chiến trường cho Tông thị, không thể để họ điều binh đối phó Tiêm Đao Liên. Toàn quân tiến lên, như vậy mới có thể trợ giúp Tiêm Đao Liên. Sau đó, chúng ta phải lập kế hoạch tác chiến chi tiết và kỹ càng hơn.
- Đã rõ…
Mọi người gật đầu.
Chỉ là tướng lãnh của cứ điểm 178 đều ngạc nhiên, đến cùng Tiêm Đao Liên đã làm gì ở hậu phương của Tông thị…
Nguyên bản, binh sĩ hai bên vẫn đang giằng co ở núi Vũ Xuyên. Nhưng Tiêm Đao Liên đã đưa tới một loạt những phản ứng dây chuyền, khiến trong chớp mắt, trình độ chiến tranh hai bên đã thăng cấp một bậc.
Mà Tiêm Đao Liên tạo ra tất cả những thứ này đang trốn trong núi ăn khoai tây nướng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận