Đệ Nhất Danh Sách

Chương 556: Trường Tồn Cùng Nhật Nguyệt


Ở núi non trùng điệp phía tây, văn minh nhân loại triệt để bị thực vật xóa sạch.
Lão Lý dẫn theo Tần Sanh lên núi từ sáng sớm. Hai người thoải đi trên đường núi, núi rừng chẳng khác nào bình địa với họ.
Hai người dùng tốc độ cực nhanh đi tới một hẻm núi rộng chừng 7 mét thì lộn nhào qua, ngay cả một cái chớp mắt cũng chẳng có đã đáp xuống.
Dường như hẻm núi này không đủ để lọt vào mắt họ.
Mỗi khi như thế, trong lòng Tần Sanh sẽ sinh ra một loại hào khí muốn chinh phục tự nhiên.
Có điều lão sư lại nói với hắn, con người không thể nào chinh phục được tự nhiên. Chuyện Kỵ Sĩ có thể làm là hòa vào thiên nhiên, trở thành một sinh linh mạnh mẽ tại đây.
Giống như lời lão Lý từng nói với Nhâm Tiểu Túc, hắn vẫn luôn muốn nhân loại rời khỏi hàng rào để thích ứng với thế giới, bằng không họ sẽ sớm bị loại bỏ.
Bản thân hắn cũng thế.
Dần dà, hai người tiếp cận gần với mục tiêu hơn. Thể lực Tần Sanh dần bị tiêu hao, lão Lý dừng chân, cười nói:
- Ngươi chưa phải Kỵ Sĩ chân chính, thể lực có hạn. Muốn tay không leo lên vách đá thẳng đứng cao 600 mét không phải chuyện dễ dàng gì.
- Lão sư, bắt buộc phải leo cao như vậy hả…
Tần Sanh cười khổ nói:
- Hơn nữa lại không có bất kỳ vật bảo họ gì cả. Lỡ mà rơi xuống thì tiêu là cái chắc.
Lão Lý vô tư nói:
- Môn đồ của Kỵ Sĩ sao có thể sợ chết? Đây là tín ngưỡng của chúng ta. Hơn nữa độ cao 600m được các Kỵ Sĩ trước định ra, vì sao không phải 500 hay 700 mét? Bởi vì 600m đã có thể giúp ngươi mở khóa cơ nhân tỏa, không cần leo cao hơn. Phải biết, vị Kỵ Sĩ kia từng leo tới 900 mét. Đẳng cấp của hắn không người nào có thể với tới. Độ cao 600m không thể ít hay nhiều hơn được, đây đã là vừa đủ rồi.
Vị kia trong miệng lão Lý chính là người sáng lập tập đoàn Thanh Hòa. Hiện giờ Kỵ Sĩ trong tổ chức là tín đồ của Kỵ Sĩ. Họ xem việc chinh phục và hòa mình và tự nhiên như tín ngưỡng của bản thân. Một mực tìm kiếm hậu nhân của vị Kỵ Sĩ kia.
Cái gọi là cơ nhân tỏa là bí mật trong thân thể nhân loại. Mà chinh phục và hòa mình vào tự nhiên là thử thách bí ẩn thứ 5 để mở ra cơ nhân tỏa.
Trong đó, đi xuyên núi chứng tỏ sức mạnh. Nhảy dù làm chủ bầu trời. Lướt sóng là cai trị dưới nước. Hòa mình cùng gió là bay bằng cánh nhân tạo.
Hiện giờ Tần Sanh chỉ còn một hạng mục duy nhất phải vượt qua: Chúng là vượt qua trọng lực, tay không lên 600m vách núi thẳng đứng.
Kỳ thật Kỵ Sĩ cũng không ngại người ngoài biết được bí mật này. Họ chỉ không muốn tuyên truyền rộng rãi mà thôi. Những hạng mục bí ẩn này phải để mỗi người tự hoàng thành mới có thể mở ra gông xiềng trong cơ thể.
Trong quá trình này, nếu không có tình yêu và tín ngưỡng mạnh mẽ thì tuyệt đối không thể vượt qua. Nếu có người hoàn thành, đối phương sẽ trở thành tín đồ mới của Kỵ Sĩ. Vì khi hoàn thành xong những hạng mục này, đối phương sẽ sở hữu được ánh hào quang từ Kỵ Sĩ, cũng sẽ hiểu rõ ý nghĩa của câu, núi cao còn có núi cao hơn.
Mỗi lần vượt qua những hạng mục này chẳng khác nào dạo một vòng quanh quỷ môn quan, cửu tử nhất sinh mới vượt qua được.
Lão Lý nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn chẳng khác nào hắn mười lăm năm trước của Tần Sanh.
Hiện giờ hắn đã 38 tuổi, không còn trẻ nữa. Tuy đã mở khóa cơ nhân tỏa, cơ năng trong cơ thể cực kỳ mạnh nhưng tâm tình đã không còn như trước.
Các thành viên Kỵ Sĩ khác cũng chẳng khác hắn là bao. Tâm nguyện của mọi người là tìm kiếm hậu nhân của vị Kỵ Sĩ kia, không có cơ hội nhìn thấy vị kia cũng có thể nhìn xem hậu nhân của người thế nào, có sở hữu được phong thái của via kia chăng.
Lão Lý nhìn vách đá thẳng đứng cao 600m trước mặt, thở dài:
- Những năm nay ta luôn có cảm giác, tương lai sẽ không có Kỵ Sĩ mới xuất hiện. Sau ngươi cũng có người từng nhảy dù nhưng lại đụng phải tập kích trên không. Tập đoàn sẽ không để sự tồn tại như máy bay còn hiện hữu trên đời, nhảy dù cũng trở nên hiến có hơn. Khó khăn nhất là lướt sóng. Nghe nói gần đây bờ biển Khổng thị có người liên tục nhìn thấy quái vật nuốt chửng cả đội thuyền. Muốn ra biển đã khó thì lướt sóng càng khó không phải nghĩ.
Không nói tới độ khó trong việc khiêu chiến bản thân. Mà quá trình thực hiện thử thách lại càng thêm hà khác, ngươi không bay được lên trời thì nhảy dù kiểu gì nữa? Trong quá trình nhảy dù còn có thể bị chim khổng lồ tập kích. Đây không chỉ là cửu tử nhất sinh mà là cửu tử vô sinh.
Cho nên, lúc Tần Sanh muốn khiêu chiến, trong tổ chức đã có người dự đoán được những tình huống này sẽ phát sinh nên trước tiên đã để Tần Sanh hoàn thành việc nhảy dù trước.
Hai người đi xuyên qua rừng cây, đứng trước mặt vách đá bóng loáng. Lão Lý nhìn vách đá có chút thất thần. Năm đó hắn cũng từng leo lên đây.
Lão Lý cười:
- Năm đó, khi thúc thúc dẫn ta tới đây ta cũng nghĩ giống ngươi. Làm gì có ai leo lên được vách đá này? Chắc chắn không có. Nhưng sự thật chứng minh, ta đã làm được. Đi thôi Tần Sanh, hoàn thành xong thử thách này, ngươi sẽ trở thành Kỵ Sĩ cuối cùng.
Tần Sanh cởi bỏ y phục mùa thu nặng nề, đổi lại thành giày leo núi, quần đùi, túi phấn. Túi phấn này là giúp tăng lực ma sát cho người leo núi, phòng ngừa mồ hôi bàn tay quá trơn ướt.
Lão Lý cười nói:
- Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không?
Tần Sanh nhìn lão Lý:
- Nhớ rõ… Từ cổ chí kim, chỉ có tín ngưỡng mới trường tồn cùng nhật nguyệt.
Nói xong, Tần Sang quay đầu đi tới dưới vách núi. Giữa trưa mùa thu nên nắng không gắt, ngược lại gió rét đã bớt lạnh hơn.
Dưới tình huống bình thường, tay không leo núi đều là người quen thuộc với vách núi đó. Họ sẽ leo bằng một sợi dây được thả xuống từ trên núi, đá vụn trên vách cũng phải được dọn dẹp sạch sẽ.
Vách đá này từng được rất nhiều Kỵ Sĩ leo qua. Thậm chí Tần Sanh còn thấy những dấu vết rất nhỏ trên vách núi, đoán chừng những Kỵ Sĩ trước đều leo cùng một chỗ, cứ như tiền nhân đang chỉ đường cho hắn vậy.
Giờ khắc này, Tần Sanh quay đầu nhìn lão Lý. Hắn thấy phảng phất như những tiền nhân kia đứng sau lưng lão Lý mỉm cười với mình vậy.
Một đường leo lên, động tác Tần Sanh nhẹ nhàng như khỉ núi. Chỉ là tới 100m, hắn liền cảm giác được thể lực nhanh chóng bị tiêu hao.
Tần Sanh đứng đó, bám vào đá trên vách thở dốc, nghỉ ngơi. Hắn ngẩng đầu nhìn vách núi thẳng đứng như không có điểm cuối.
Vào lúc đó, Tần Sanh thấy có người khắc một dòng chữ nhỏ trên vách đá: Trương Thanh Khê từng tới đây.
Đây hẳn là nơi Thanh Khê ca từng dừng lại. Tần Sanh mỉm cười, điều chỉnh hô hấp rồi tiếp tục bò lên.
Lần này, những Kỵ Sĩ kia như đang cùng một chỗ, cùng hắn leo lên đỉnh núi.
Lão Lý đứng dưới vách núi cũng hoạt động thân thể một chút. Dùng bó dây thừng vắt sau lưng bắt đầu bò lên. Chỉ là đối với Kỵ Sĩ như lão Lý mà nói, leo lên vách đá này không có gì khó khăn cả. Càng giống một người muốn nhớ lại hồi ức thời niên thiếu của mình hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận