Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1024: Đào Góc Tường


Mua lương thực chỉ là giải pháp khẩn cấp nhất thời.
Mà những gì Nhâm Tiểu Túc đang làm sẽ khiến tương lai Tây Bắc càng thêm ổn định và giàu có.
Vương Việt Tức với tư cách là người phụ trách phòng nghiên cứu chính sách, hắn biết rõ sự khác nhau của hai cách làm này.
Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Uẩn:
"Nhận thầu không phải muốn nhận bao nhiêu cũng được. Mỗi lần nhận thầu đất đều phải có người tới đo đạc cẩn thận. Chúng ta còn phải biết loại đất đối phương nhận thầu nữa.”
"Thiếu soái yên tâm, trong nửa tháng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ…"
Vương Uẩn nói.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu nói với đại lừa dối:
"Để mọi người chịu đến nơi hoang dã khai hoang, vậy chúng ta phải cam đoan nơi hoang dã thượng là an toàn, ngươi kêu tám người Vương Vũ Trì dẫn theo Tuân Dạ Vũ càn quét nơi hoang dã một lần cho ta."
"Trong Tây Bắc không được có trộm cướp, không được để dã thú đả thương. Để Tuân Dạ Vũ tìm và quét sạch bọn họ đi… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Đại lừa dối thầm nghĩ Thiếu soái thật sự muốn hành động rồi. Để Tuân Dạ Vũ tìm người thì Tây Bắc làm gì còn thổ phỉ nữa…
Có Tuân Dạ Vũ, không cần biết đối phương lẩn tránh sâu thế nào cũng sẽ bị tìm ra thôi….
"Đương nhiên, cũng không cần giết toàn bộ thổ phỉ, bắt chúng quay lại, nếu chúng hối cải làm lại cuộc đời, cùng nhau đại hưng Tây Bắc thì được…"
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng quyết định xong mọi chuyện. Đây là thời điểm rất cần nhân lực để xây dựng căn cơ cho Tây Bắc.
Dưới loại tình huống này, ngoại trừ những người tội ác tày trời thì chỉ cần đối phương nguyện ý làm lại cuộc đời, Nhâm Tiểu Túc có thể nới lỏng vòng tay.
Lần hội nghị này kéo dài suốt 8 tiếng mới xong. Trong thời gian này, Dương Tiểu Cận làm cơm trưa cho mọi người, xem như là một loại vinh hạnh cho những người được ăn.
Vương Phú Quý ở chơi tới tận tối mới về. Bất quá hắn không về nhà ngay mà chạy tới hàng rào 143 để bái phỏng một người.
Buổi tối lúc 9 giờ, Vương Phú Quý đi tới số 179 đường Hòa Hưng của hàng rào 143. Sau khi gõ cửa, một người trung niên ra mở.
Người trung niên có chút nghi hoặc nhìn Vương Phú Quý:
"Ngươi tìm ai?"
Vương Phú Quý cười tủm tỉm:
"Xin hỏi ngươi là Tương Lâm Tuơng tiên sinh?"
"Là ta…"
Tương Lâm kinh ngạc nói:
"Có chuyện gì sao? Nếu như là người của quân Tây Bắc thì mời về. Ta chỉ muốn an hưởng tuổi già, không muốn nhập ngũ."
Vương Phú Quý lắc đầu:
"Ta không phải là người của quân Tây Bắc. Xin tự giới thiệu một chút, ta là Vương Phú Quý, được mọi người cất nhắc làm hội trưởng thương hội Tây Bắc."
Tương Lâm có chút sửng sốt. Hắn từng nghe qua tên của Vương Phú Quý. Hiện giờ ở Tây Bắc có ai mà không biết Vương Phú Quý và Vân Túc đâu. Sức ảnh hưởng của thương hội Tây Bắc còn lớn hơn so với Nhâm Tiểu Túc tưởng nữa.
Chung quy, thương hội Tây Bắc là thương buông lớn nhất Tây Bắc. Rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đều được họ nhập khẩu từ Trung Nguyên về.
Tương Lâm chính là giác tỉnh giả hệ thổ mà đại lừa dối nhắc tới. Chỉ là đối phương không muốn nhập ngũ, hơn nữa còn vô cùng kiên quyết, cho nên đến nay đối phương vẫn chỉ là công nhân viên chức.
Trước khi đến, Vương Phú Quý đã điều tra rõ ràng, Tương Lâm cũng không có địch ý gì với quân Tây Bắc. Chỉ là hắn tiếc mạng không muốn làm chuyện nguy hiểm mà thôi.
Năm đó hắn bị Tuân Dạ Vũ tìm ra rồi bán mạng vì Tông thị. Thời gian đó hắn giết không ít người, cuộc sống như vậy không phải điều Tương Lâm mong muốn. Thậm chí vì đoạn thời gian đó mà hắn từng gặp vô số ác mộng.
Loại người này không tham gia quân đội thì vừa vặn tham gia thương hội Tây Bắc cũng được.
Hơn nữa Vương Phú Quý nghe nói, thời gian Tương Lâm thức tỉnh hẳn là nhóm người sớm nhất. Điều này nói rõ khả năng cao năng lực siêu phàm của Tương Lâm là vô cùng mạnh.
Tương Lâm mời Vương Phú Quý vào trong nhà, Vương Phú Quý đi thẳng vào vấn đề:
"Nói thật ta tới cũng vì năng lực của Tương Tiên Sinh. Bất quá ta không cần Tương tiên sinh làm chuyện gì nguy hiểm. Hơn nữa Vân Túc cũng có thể cho Tương tiên sinh hậu đãi và đãi ngộ vô cùng tốt."
Tương Lâm sửng sốt:
"Không biết Vương hội trưởng muốn để ta làm gì? Nếu muốn ta làm mấy chuyện chém giết thì ta nói rõ, ta thật sự không có hứng thú, cũng không nguyện ý làm hộ vệ cho người quyền quý."
"Không phải chém chém giết giết…"
Vương Phú Quý cười khoát tay:
"Việc ta muốn Tương tiên sinh làm, đơn giản là vì đại hưng Tây Bắc mà thôi. Hiện tại Tây Bắc cần cải tiến thuỷ lợi. Tuy Vân Túc ta không có cách nào tham dự xây dựng kinh tế vĩ mô nhưng nhận thầu công trình vẫn được. Trong mắt người khác Tương tiên sinh là siêu phàm giả, là vũ khí. Thế nhưng trong mắt Vân Túc chúng ta, Tương tiên sinh chính là kỹ sư cấp cao nhất của Vân Túc!"
"Ta chưa học qua xây dựng công trình a..."
Tương Lâm có phần khó hiểu. Đây là lần đầu hắn biết được việc, năng lực siêu phàm hệ thổ còn có thể dùng để xây công trình. Cũng khá thú vị nha…
Vương Phú Quý cười nói:
"Cũng không cần ngươi thiết kế gì đâu. Chúng ta sẽ đưa ngươi bản vẽ, cũng để người hướng dẫn Tương tiên sinh làm việc. Ngươi chỉ cần phát huy năng lực của mình, cải biến đất đai mà thôi. Xây dựng xong trong thời gian ngắn sẽ giúp Vân Túc thu hồi được lợi nhuận lớn, từ đó chúng ta cũng có thể trả cho ngươi thù lao hậu hĩnh.”
Chỉ có người từng làm công trình mới biết năng lực hệ thổ có tác dụng lớn thế nào trong việc này.
Hàng rào 144 sắp khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, chỉ cần Vân Túc có thể nhận thầu một công trình thì việc trả lương cho siêu phàm giả như Tương Lâm là chuyện hoàn toàn dễ dàng.
Vương Phú Quý thấy Tương Lâm đã động tâm thì cười hỏi:
"Hiện tại tiền lương một năm của Tương tiên sinh là bao nhiêu?"
Tương Lâm chần chờ nói:
"8 vạn."
Vương Phú Quý vung tay lên:
"Ta cho Tương tiên sinh 80 vạn một năm. Một biệt thự trong hàng rào 144 cùng một chiếc xe. Ngoài ra cuối năm chúng ta sẽ cho ngươi tiền thưởng và chia hoa hồng. Không biết ngươi cảm thấy điều kiện này thế này? Ngươi cũng biết đó, thể lực của ngươi trong mắt người khác là vũ khí, chỉ có đến với Vân Túc chúng ta mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất. Ngươi chính là nhân tài của chúng ta. Lấy năng lực của ngươi lại làm một nhân viên công chức bình thường, ngươi không cảm thấy uổng phí sao?”
Lời này khiến trong lòng Tương Lâm ngứa ngáy. Hắn biết rõ, với năng lực siêu phàm của hắn thì nên cơm áo không lo mới đúng. Nhưng vì hắn ghét dùng năng lực giết người nên mới thu mình lại. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy có phần thiệt thòi.
Hiện giờ, cơ hội của hắn tới rồi.
Vương Phú Quý mắt thấy sắp thành công thì lập tức đắp thêm vào:
"Ngươi cũng biết bối cảnh Vân Túc rồi, đây là sản nghiệp cá nhân của Thiếu soái, Tây Bắc cũng sắp thuộc về Thiếu soái. Tiền đồ trong tương lai tất nhiên không cần lo.”
Ngay cả Chu Nghênh Tuyết cũng biết mượn thế của Nhâm Tiểu Túc thì loại người làm ăn như Vương Phú Quý sao có thể không biết?
Tuy Vương Phú Quý trông chất phác và trung thực nhưng chung quy hắn đã làm ăn mấy chục năm a. Nếu hắn là người thành thật thì làm gì có thể đứng vững gót chân trong thị trấn ngần ấy năm?
Có nguyên tắc thì có nguyên tắc, nhưng kiếm tiền vẫn phải kiếm tiền chứ!
Quân đội không trọng dụng được thì thương hội Tây Bắc trọng dụng vậy. Đừng trách Vương Phú Quý hắn đào góc tường nhà người ta a. Đây là hắn giúp Thiếu soái đại hưng Tây Bắc. Có nhân tài như Tương Lâm gia nhập, tốc độ xây dựng công trình thủy lại sẽ nhanh hơn nhiều.
Vì lôi kéo Tương Lâm, ngay cả cơm tối Vương Phú Quý còn chưa ăn!
Vương Phú Quý cười tủm tỉm:
"Thế nào, Tương tiên sinh? Hậu đãi cũng đãi ngộ như thế, ở Tây Bắc không có người thứ hai có thể cho ngươi đâu.”
Tương Lâm đã thầm ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận