Đệ Nhất Danh Sách

Chương 789: Vì Sao Lại Là Ta?

Nhâm Tiểu Túc nhìn màn hình được đặt trên đỉnh đầu.
Thứ được gọi là AI này đã cho hắn quá nhiều điều ngoài ý muốn.
Khả năng cao là đối phương đang giả bộ không nhận ra hắn, làm bộ như chưa từng gọi điện thoại cho hắn vậy.
Nhâm Tiểu Túc cũng dứt khoát diễn theo, hỏi:
- Đây có phải là máy chủ chính không, vì sao mọi người phía trên đều bận rộn vậy.
Họ đang bận làm gì đấy? Là nhân viên kỹ thuật hả, ví dụ để xử lý các trục trặc chương trình gì đó.
Vương Thánh Tri giải thích:
- Không, ta cho rằng Linh sẽ không gặp trục trặc gì đâu.
Giống như sự phát triển của ta vậy, dù có khuyết điểm nhỏ cũng vẫn là ta, đúng không? Nhân viên công tác phía trên làm việc để cam đoan phần cứng có thể vận chuyển trơn tru, lấy được những tin tức thu thập được từ bên ngoài rồi chuyển cho Linh.
Sau khi tiếp nhận thông tin, Linh sẽ tiến hành đo lường.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, cái gì gọi là tin tức từ bên ngoài chứ.
Hẳn là tin tức mà tổ tình báo của Vương thị lấy được nhỉ?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đo lường tính toán cái gì?
- Đo lường tính toán cách giải quyết vấn đề…
Vương Thánh Tri cười nói:
- Ví dụ vụ án trộm cắp bên trong hàng rào, hết thảy tội phạm đều bị trừng phạt thích đáng.
- Cách xử lý tội phạm cần gì sử dụng tin tức từ bên ngoài…
Nhâm Tiểu Túc buồn bực nói:
- Trong hàng rào nhiều camera như thế, rất dễ dàng bắt được tội phạm.
Vương Thánh Tri gật đầu nói:
- Cho nên là tính toán đo lường cách giải quyết tối ưu kẻ địch của Vương thị.
Bấy giờ, màn hình đen trên đỉnh đầu lần nữa sáng lên.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lại thì thấy trên đó có ba chữ Khổng Đông Hải và tiểu sử cuộc đời của hắn.
Cái gọi là tiểu sử kỳ thật đa phần đều là tội trạng.
Tỷ như Khổng Đông Hải từng vì bảo vệ cơ mật quân sự mà đồ sát lưu dân biết được công trình bí mật đó.
Tỷ như đối phương có đam mê ti tiện tại Khổng thị, bị Linh nghi mưu sát 176 thiếu nữ.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đây vẫn chưa phải lý do Vương thị giết Khổng Đông Hải.
Làm gì có chính trị gia nào để ý mấy chuyện này, dù Vương Thánh Tri thay trời hành đạo và chủ trương công chính thì hắn vẫn là một chính khách.
Chữ viết trên màn hình lại biết mấy, được thay thế bằng một nội dung mới chừng mấy ngàn chữ.
Thậm chí còn kèm theo con số ước tính khiến Nhâm Tiểu Túc nhìn mà có chút váng đầu hoa mắt.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Dương Tiểu Cận, hắn phát hiện Dương Tiểu Cận đã sớm đi qua một bên, ngắm cá bơi lội ở mạch nước ngầm.
Bất quá, tuy Nhâm Tiểu Túc có chút hoa mắt nhưng hắn vẫn hiểu Linh muốn nói gì.
Sau khi Khổng Đông Hải chết, nhân vật số hai của Khổng thị là Khổng Đông Hải lập tức lên nắm quyền.
Tính cách người này bảo thủ, khi đối mặt với Hỏa Chủng nhất định sẽ áp dụng sách lược cấp tiến hơn.
Linh thậm chí còn chiếu một đoạn văn chừng mấy trăm chữ giới thiệu về người kế nhiệm cùng hàng loạt xác suất những chuyện có thể xảy ra lên.
Mục đích đơn giản là muốn nói, Khổng Đông Hải chết là sự lựa chọn tốt nhất của Vương thị.
Chỉ cần giết đối phương, bố cục Trung Nguyên sẽ thay đổi.
Vương Thánh Tri nhìn Nhâm Tiểu Túc, cười nói:
- Việc này chính là chuyện thứ hai ta nhờ ngươi làm.
Mong ngươi hãy giúp Vương thị giết chết Khổng Đông Hải.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu rời đi:
- Còn một điều kiện cuối cùng nữa, hãy quý trọng nó.
Tiểu Cận, chúng ta đi thôi.
Bấy giờ, căn phòng chỉ còn lại Dương An Kinh và Vương Thánh Tri.
Dương An Kinh hỏi:
- Ngươi cảm thấy hắn có thành công không?
- Dựa vào cách hắn trả lời, hẳn là được….
Vương Thánh Tri nói.
Nếu đổi lại là những người khác, e rằng đối phương sẽ hỏi, có phải ngươi điên rồi không.
Đó là chủ nhân của Khổng thị đó, ta không làm.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc thì không.
Dương An Kinh nhìn sắc mặt có chút không tốt của Vương Thánh Tri, nói:
- Về nghỉ ngơi thôi.
Ta sẽ phái người tới Khổng thị hỗ trợ Nhâm Tiểu Túc.
Dù Khổng Đông Hải may mắn không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Đến lúc đó người của ta sẽ xuất thủ.
- Ừ….
Vương Thánh Tri gật đầu:
- Nhờ ngươi, có lẽ phương bắc sắp có chiến tranh rồi.
Đây là vấn đề của của Vương thị và Hỏa Chủng, nhưng cũng là cơ hội của chúng ta.
Trước đó ta muốn để Khổng thị loạn lên cái đã.
...
Sau khi rời khỏi cứ địa, Vương Nhuận đưa Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận quay về tiểu viện.
Dương Tiểu Cận hỏi:
- Ngươi muốn đi giết Khổng Đông Hải? Lỡ gặp nguy hiểm gì thì sao?
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
- Trước chúng ta cứ tới Khổng thị cái đa.
Đại lừa dối cũng đang ở Khổng thị.
Nói không chừng chúng ta có thể giúp hắn một tay, cứu Vương Uẩn ra!
- À…
Dương Tiểu Cận gật đầu.
- Hơn nữa, nếu hành động lần này là ý của Vương thị, họ nhất định sẽ cung cấp tin tức có lợi cho chúng ta.
Đại lừa dối có thể mượn cơ hội này để hiểu rõ hơn về tổ chức tình báo của Vương thị.
Có sự trợ giúp này, chúng ta có thể thuận lợi cứu Vương Uẩn ra.
- Được rồi, Khổng Đông Hải thì sao, giết hay không?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Nếu giết được thì giết…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Không được thì chúng ta lén lút chuồn về Tây bắc, ngươi thấy sao?
Dương Tiểu Cận nghe tới đây mới mỉm cười.
Nhâm Tiểu Túc vẫn là Nhâm Tiểu Túc mà nàng biết.
Nàng rất sợ Nhâm Tiểu Túc vì lời hứa kia mà lấy thân mạo hiểm.
Dương Tiểu Cận nói:
- Đi đâu cũng được, ngươi cứ quyết định đi.
Ta đói rồi.
- Ừ, ta đi nấu cơm…
Nhâm Tiểu Túc đi vào phòng bếp.
Bấy giờ, linh quang lóe lên trong đầu hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng hỏi cung điện:
“Ta muốn phục chế kỹ năng của Dương Tiểu Cận, có thể biết được đẳng cấp kỹ năng của nàng không? “
“Được.”

“Trù nghệ của Dương Tiểu Cận cấp bậc gì?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.
“Cấp đại sư.”

Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Nhâm Tiểu Túc câm nín nhìn Dương Tiểu Cận.
Lừa gạt, đều là lừa gạt! Việc hắn cố gắng làm mỗi ngày chỉ như cái búng tay với Dương Tiểu Cận!
Dương Tiểu Cận buồn bực nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Sao thế, mặt ta dính cái gì à?
- Ha ha ha, không có gì…
Nhâm Tiểu Túc mặt không đổi sắc đi vào phòng bếp.
Dù biết bị gạt nhưng cơm thì vẫn nên làm a.
Nhâm Tiểu Túc cảm khác, có đôi khi muốn sống là phải giả bộ hồ đồ….
Ăn uống no say, Dương Tiểu Cận xoay người đi về sân nhỏ.
Tường nhà hai bên có độ cách âm không tốt tí nào, Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước chảy khi đối phương đi tắm.
Trong lúc hắn đang thì điện thoại trong phòng vang lên.
Nhâm Tiểu Túc do dự một chút vẫn đi tới bắt điện thoại:
- Xin chào.
- Xin chào, ta là Linh, có thể tâm sự không…
Đầu dây bên kia là âm thanh hán tử thô kệch.
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc:
- Ngươi vẫn nên dùng âm thanh của mình thì hơn.
Dường như đối phương có chút khó hiểu.
Không phải ngươi bảo không nói chuyện với người khác phái à.
Bất quá Linh vẫn đổi lại giọng như cũ:
- Bây giờ có thể tâm sự được chưa?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vì sao lại là ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận