Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1011: Nhâm Tiểu Túc Hết Ăn Lại Nằm


Trù nghệ của Dương Tiểu Cận là cấp đại sư. Ban đầu Nhâm Tiểu Túc còn đang suy nghĩ, cấp đại sư thì sao, xào rau có gì khác người bình thường đâu?
Nhưng sau khi hắn hưởng qua mới hiểu được, Dương Tiểu Cận nấu cơm canh lửa cực kỳ chính xác.
Nhâm Tiểu Túc có phần hiếu kỳ:
"Vì sao trù nghệ của ngươi tốt vậy? Nhìn ngươi không giống người thường xuyên nấu ăn nha.”
"Trong quá trình huấn luyện ám sát, cô cô ta đã tìm lão sư dạy ta…"
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc chấn kinh:
"Nấu ăn và ám sát liên quan gì?"
"Có thể giả làm đầu bếp ẩn núp, đợi thời cơ thích hợp đầu độc kẻ địch… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Bất quá về sau không dùng được. Cô cô không cho ta dùng cách này."
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc buồn bực.
"Thời điểm học trù nghệ ta còn nhỏ, vẫn chưa phát triển… "
Dương Tiểu Cận thuận miệng giải thích:
"Về sau càng lớn ta càng dễ nhìn. Cô cô nói tướng mạo của ta không có cách nào ẩn núp trong phòng bếp, trông không giống đầu bếp."
Nhâm Tiểu Túc cạn lời. Cô nương nhà hắn thật sự rất xinh đẹp.
"Ngươi có thể khiêm tốn chút không?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Ta nói sai sao?"
Dương Tiểu Cận hỏi lại.
"Được được được, ngài nói là sự thật…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Hôm nay là thứ ba a, tới phiên ngươi rửa chén."
Dương Tiểu Cận cải lại:
"Ta nấu cơm, ngươi rửa chén. Về sau trong nhà nấu cơm để ta làm, chén là ngươi rửa."
Nhâm Tiểu Túc bưng bát đũa tiến vào phòng bếp, Dương Tiểu Cận ngồi trên bàn ăn không động, chống cằm nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc rửa chén:
"Ta thấy cây đào kia đã bắt đầu kết quả, xem chừng qua vài hôm là có trái ăn rồi. Bất quá cây đào được chăm sóc rất tốt, kết rất nhiều trái cây, hai ta ăn không hết."
"Ăn không hết thì bày quầy hàng bán lấy tiền ta mua chảo mới xào rau… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ừ, hiện tại nồi quá nhỏ…"
Dương Tiểu Cận nói.
"Bất quá hôm nay lúc mua thức ăn, ta phát hiện giá rau và lương thực tăng không ít. Ta tưởng rằng giá Tây Bắc không khác Trung Nguyên mấy. Ai dè hỏi mới biết hai năm trước không hạn hát thì lũ lụt nên mùa màng không tốt lắm…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Cũng không biết Trương tiên sinh có nghĩ ra cách gì để khắc phục không nữa."
Dương Tiểu Cận nghĩ nghĩ:
"Ta e rằng cũng chưa có cách gì giải quyết đâu, trước kia ta nghe nói khi Tây Bắc cùng Trung Nguyên thông thương, hàng hóa Vương thị cung cấp không bao gồm lương thực, e rằng khi đó Vương thị đã dự đoán được tình huống của Tây Bắc. Đương nhiên, Tây Bắc cũng không giao dịch quá nhiều khoáng sản với Vương thị. Cả hai bên đều có sách lược dành riêng cho nhau.”
"Cũng không biết bọn họ khai hoang có thuận lợi không…"
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
“Trên đường chúng ta thấy rất nhiều lưu dân đi khai hoang đó thôi."
"Đoán chừng khá là khó khăn…"
Dương Tiểu Cận phân tích:
"Nguồn nước ở Tây Bắc không tốt lắm, phải giải quyết được vấn đề thủy lợi mới giúp hoa màu có điều kiện sinh trưởng tốt."
"Đúng vậy, cái giá phải trả cho việc khai hoang rất lớn, nhưng dù vậy, muốn để cư dân ăn no thì phải liều thôi…"
Nhâm Tiểu Túc thở dài nói.
...
Khi hai người đang hưởng thụ cuộc sống bình thường trong ngôi nhà nhỏ, nội tâm cao tầng Tây Bắc đều thắc mắc, không biết Thiếu soái nhà họ đi đâu rồi?
Chuyện ám sát đã qua hơn nửa tháng, lẽ ra Thiếu soái phải sớm về rồi mới đúng?
Có vài tướng lãnh cao cấp chưa từng gặp Nhâm Tiểu Túc nhưng nghe qua chuyện xưa của Thiếu soái nên có phần mong đợi. Vậy mà đợi mãi không thấy, điều này khiến trong lòng họ ngứa ngáy vô cùng.
Cho nên, bọn họ đều nghĩ, sau khi Nhâm Tiểu Túc trở về, nếu không có chuyện gì có thể gặp mặt một chút…
Kết quả, sau chuyện ám sát Chu thị, Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất hoàn toàn, ngay cả những Kỵ Sĩ cũng không biết tung tích hai người này.
Điều này khiến đại lừa dối khó hiểu vô cùng, không lẽ Thiếu soái lại chạy trốn a?
Lúc trước Trương Tiểu Mãn từng nói với phóng viên: Trước bắt lại, mắc công hắn lại chạy.
Lúc ấy rất nhiều người còn nghĩ Trương Tiểu Mãn đùa cợt, nhưng kỳ thật đám đại lừa dối hiểu rõ, đó là thật nha!
Vương Phong Nguyên vì chuyện này mà đặc biệt tìm Trương Cảnh Lâm nói chuyện:
"Tư lệnh, Tiểu Túc vẫn chưa trở lại, chúng ta có nên đi tìm không?"
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh:
"Không cần, ta đoán hắn chỉ muốn trốn đi nghỉ ngơi một chút, chờ hắn nghỉ đủ dĩ nhiên sẽ trở về."
Mọi người nghe Trương tư lệnh nói xong thì không gấp gáp nữa. Bọn họ không vội, cứ từ từ thôi, không sớm thì muộn Nhâm Tiểu Túc cũng sẽ quay về.
Lúc trước dù rất ít người phản đối Nhâm Tiểu Túc trở thành người kế nhiệm Tư lệnh nhưng kỳ thật họ vẫn đang quan sát.
Lần này Nhâm Tiểu Túc báo thù cho Giang Tự coi như đã thể hiện một phần tính cách của Nhâm Tiểu Túc. Người khác không nói làm chỉ, dù sao người Tây Bắc đều cảm thấy hả giận.
Cho nên, dần dần người ủng hộ Nhâm Tiểu Túc ngày càng nhiều.
Vì Giang Tự báo thù cộng thêm năng lực ám sát người đứng đầu Chu thị đã giúp Nhâm Tiểu Túc ghi điểm trong mắt Tây Bắc. Không kể phương diện chiến lược quân sự thì thật sự không có gì để bắt bẻ.
Về phương diện chiến lược quân sự, P5092 cùng Vương Uẩn được Nhâm Tiểu Túc dẫn về đã đủ để bù đắp.
Tư lệnh Tây Bắc không cần là thiên tài quân sự, có thể khống chế thiên tài quân sự cũng được xem là một loại bản lĩnh rồi, đúng không?
Sau nửa tháng, Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận dậy sớm vào hậu viện hái đào, đào Tây Bắc cực lớn lại giòn ngọt, màu trắng xen kẽ màu đỏ tươi trông vô cùng đẹp mắt.
Hai người hái được hai giỏ đào thì ra chợ bày bán, tới chợ phải nộp 5 đồng phí quản lý quầy hàng.
Nhâm Tiểu Túc hào hứng bừng bừng:
"Hôm nay là Chủ nhật, người tới chợ đông hơn ngày thường. Rất nhanh đào sẽ được bán hết thôi.
Người bình thường ôm một giỏ đào đã rất tốn sức, Nhâm Tiểu Túc một mình lại có thể ôm hai giỏ.
Sau khi sắp xếp quầy hàng xong, Nhâm Tiểu Túc nói với Dương Tiểu Cận:
“Chúng ta chưa ăn sáng, ta đi mua bánh bao ăn nhé.”
"Ừ, ta ăn trứng gà rau hẹ…"
Dương Tiểu Cận cười đáp.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa đi không bao lâu thì một người quen đi tới chỗ quầy hàng, đó là Hồ tỷ.
Hồ tỷ thấy Dương Tiểu Cận thì sững sờ:
"Sao ngươi lại tới đây bán hàng?”
Dương Tiểu Cận cười cười kín đáo đưa hai quả đào cho Hồ tỷ:
"Đào trong nhà chín rồi, chỉ hai chúng ta ăn không hết nên hái đi bán.”
Thế nhưng bấy giờ trông Hồ tỷ muốn nói lại thôi, bộ dạng này khiến Dương Tiểu Cận có phần khó hiểu:
"Sao vậy Hồ tỷ?"
Hồ tỷ oán giận nói:
"Nam tử của ngươi lâu vậy rồi còn không chịu đi làm kiếm tiền, để cô nương xinh đẹp như ngươi ra chợ bán đồ. Đây là chuyện nam nhân nên làm sao? Cô nương xinh đẹp như ngươi sợ gì không tìm được nam nhân tốt, sao cứ thích một tên lười làm hết ăn lại nằm thế này..."
Dương Tiểu Cận ngây người sau đó cười rộ lên:
"Hồ tỷ, không phải như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận