Đệ Nhất Danh Sách

Chương 555: Điều Tra Phóng Viên

Đội tuần tra áp giải Nhâm Tiểu Túc và đám người Phương Trì đi tới biên giới hàng rào. Nơi này không có cư dân sinh sống nữa, công sự phòng ngự đang được xây dựng.
Lúc trước đường đi khá sạch sẽ, bên đường là cửa hàng hoặc nhà dân. Bây giờ tất cả đều không còn, thay vào đó là bụi đất mù mịt cùng lô cốt được xây dựng một nửa và một tí súng máy trên cao điểm.
Công sự phòng ngự được xây dựng dựa trên vách hàng rào.
Hơn nữa miệng cống đã bị đóng kín.
- Sao miệng cống nơi này đã đóng rồi?
Phương Trì khó hiểu nói:
- Buổi sáng chúng ta vào từ cửa đông, nơi đó vẫn còn mà.
Hiện tại họ đang ở phía bắc. Hàng rào có 4 miệng cống, miệng cống phía bắc này đã bị bê tông che lắp hoàn toàn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua vẫn còn dang dở, hẳn vừa mới lắp lại được hai ngày nay thôi.
Đội tuần tra không ai trả lời họ cả.
Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, e rằng nơi này sắp có chiến đấu. Bằng không Chu thị rảnh rỗi không có gì làm lấp miệng cống lại làm gì?
E rằng hiện tại chỉ có cửa đông hàng rào còn mở. Hẳn địch nhân tới từ phía tây nhỉ? Nên miệng cống phía đông không bị phong bế.
Tới công trường, Nhâm Tiểu Túc làm những chuyện như chuyển gạch, giúp đỡ công binh tu sửa công sự phòng ngự.
Nhâm Tiểu Túc vừa chuyển gạch vừa quan sát xem binh sĩ Chu thị đang làm gì.
Bước đầu sẽ bắt đầu tích trữ vật tư, khi làm vậy chứng tỏ sắp tới sẽ bắt đầu đánh trận.
Tiếp theo là lắp đặt thủy lôi dọc theo sông ngòi. Thứ đồ chơi này được vận chuyển từ hàng rào khác tới.
Bên trong khu vực Chu thị quản lý có rất nhiều sông ngòi, Vương thị thì có nhiều bình nguyên, Khổng thị thì tiếp biển. Đây là vị trí địa lý đặc thù của ba hàng rào. Cho nên Chu thị nghiên cứu nhiều hơn về vũ khí trong nước.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc nhìn hồi lâu cũng không hiểu kẻ địch Chu thị sắp đối mặt là ai mà công tác phòng ngự lại được thực hiện kỹ càng như thế.
Chẳng lẽ sẽ có binh sĩ dựa vào sông ngòi tiến vào hàng rào?
Trong lúc làm việc, Nhâm Tiểu Túc cũng không lười biếng. Tố chất thân thể và cường độ hoạt động của hắn hơn người bình thường. Hoạt động thế này chẳng là gì với hắn cả.
Ngược lại, đám Phương Trì thì mệt muốn chết. Tới giữa trưa khi lãnh cơm hộp, hai tay cầm hộp cơm của Phương Trì còn run run nữa cơ…
Phương Trì phàn nàn:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi có thể giống người bình thường không vậy? Chẳng lẽ không thấy người cười ngươi là ai à? Khoan đã, ngươi cũng làm việc mà sao không thấy ngươi mệt tí nào vậy?
Nhâm Tiểu Túc nhìn đối phương một cái:
- Sống bình thường thì tới khi thật sự gặp nguy hiểm, các ngươi chạy sẽ không nổi. Giúp các ngươi rèn luyện thân thể là muốn tốt cho các ngươi thôi.
- Ngươi biết nói tiếng người không?
Phương Trì bó tay rồi:
- Hiện tại Trung Nguyên an toàn thế này, đi trong rừng còn chẳng thấy dã thú thì nguy hiểm chỗ nào?
Nhâm Tiểu Túc chỉ chỉ dưới chân:
- Chẳng phải hàng rào 74 đang lâm nguy đó ư?
Phương Trì nhìn thoáng qua công sự dày đặc xung quanh.
Dường như Nhâm Tiểu Túc nói không sai. Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Đây rốt cục là sao, Khánh thị đánh tới?
- Không biết…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Tin tức chưa đủ nên không đoán được.
Sau một lúc, quản sự công trường túm lấy một người, lôi thiết bị quay chụp từ trong người đối phương ra:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Người bị kéo ra ngạo nghễ nói:
- Ta là phóng viên điều tra, tới xem thử các ngươi đang làm gì. Ngươi chiêu mộ cư dân làm việc lại không cho tiền công….
Kết quả nói tới đây, quản sự công trường liền kéo tên sống viên kia đi. Sau đó dẫn hắn tới một chòi hóng mát, đổi một phần thức ăn tốt hơn rồi để tên phóng viên quay lại.
Nhâm Tiểu Túc và đám Phương Trì đứng nhìn từ xa. Chỉ thấy quản sự kêu người lấy một phong bì đưa cho tên phóng viên.
Phóng viên nhận lấy, sau đó cũng không nói gì về chuyện điều tra nữa.
Phương Trì đẩy mắt kính:
- Đây nhất định là phóng viên của tạp chí hi vọng, không kiên cường tí nào.
- Một phong bì là giải quyết được sao?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- E rằng tên phóng viên này đang muốn lừa gạt tiền. Ký giả như vậy có rất nhiều ở Trung Nguyên. Họ điều tra như vậy chỉ vì muốn thu ít tiền lì xì thôi…
Phương Trì giải thích.
- Thì ra là thế, tạp chí hi vọng đâu? Ta nghe ngươi nói thấy không giống cách làm việc của họ?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Trước kia tổng biên của tạp chí hi vọng là một phóng viên điều tra…
Phương Trì khâm phục kể:
- Lúc trước hắn lén lút thâm nhập vào lò than của Khổng thị điều tra đãi ngộ của công nhân. Vì chuyện này mà hắn bị đánh vài hôm, sau khi trốn ra, hắn tung hết thảy những chứng cứ mình tìm được ra ngoài.
Kết quả không có tòa soạn nào chịu nhận cả.
Mãi tới khi hắn tìm được Hứa Khác của tập đoàn thanh Hòa.
Khi đó Hứa Khác chỉ vừa tiếp quản tập đoàn mà thôi. Nghe nói Hứa Khác và vị tổng biên này có quen biết từ trước. Hứa Khác bảo, nếu không có tòa soạn nào dám đưa tin thì chúng ta thành lập một tòa soạn đi. Bấy giờ tạp chí hi vọng ra đời.
Nhâm Tiểu Túc hứng thú nghe.
Phương Trì tiếp tục cảm thán:
- Đương nhiên, đây là truyền miệng mà thôi. Tạp chí hi vọng làm việc rất kiên cường…
À, ta cũng có giấy chứng nhận phóng viên!
Bấy giờ Phương Trì mới nhớ ra, lúc trước hắn từng được cấp cho giấy chứng nhận phóng viên. Đương nhiên hắn không phải phóng viên thật mà chỉ là trợ lý cho Lý Nhiên thôi.
Có thêm thân phận phóng viên thì dễ làm hơn nhiều. Rất nhiều trợ lý của minh tinh có đa thân phận, tất cả đều do mua mà có.
Phương Trì tìm trong túi tiền một chút.
Nếu hắn đứa giấy chứng nhận phóng viên ra, hẳn sẽ không cần làm việc nữa.
Không nói những việc khác, không cần làm việc là quan trọng nhất.
Phương Trì vừa lấy tấm thẻ có hình chụp mình ra, sau đó hô to với quản sự:
- Ta cũng có…
Kết quả hắn còn chưa nói xong, chứng nhận đã bị Nhâm Tiểu Túc lấy đi:
- Không, ngươi không phải.
Phương Trì:
- ???
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng giải thích:
- Đêm nay ta sẽ dẫn các ngươi quay lại hàng rào tìm Lý Nhiên. Ngươi đưa giấy chứng nhận sẽ bị dẫn đi. Đến lúc đó ngươi sẽ ở lại công trường một mình, ngươi muốn không?
Phương Trì bán tín bán nghi nói:
- Ngươi muốn dẫn chúng ta chạy trốn?
- Ngươi tưởng ta nguyện ý làm việc ở đây? Yên tâm đi, hàng rào như thế, dù chúng ta có chụp thì Chu thị cũng không có tinh lực lùng bắt…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Phương Trì:
- Bất quá trước khi đi vẫn còn việc phải làm.
Trong trí nhớ của Nhâm Tiểu Túc, đoàn tuần diễn đem đồ ăn đủ cho hai ngài. Mà hàng rào 74 sắp đánh trận, tất cả lương thực đều được tụ tập vào trong tay quân đội. Nếu không kiếm thêm lượng thực, e rằng hai ngày sau cả đoàn tuần diễn đều sẽ nhận đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận