Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1109: Quân Tây Bắc Tập Kết

Đêm khuya tại hàng rào 144, Tây Bắc.
Hiện giờ hàng rào Tây Bắc không phân biệt lưu dân và cư dân hàng rào nữa.
Buổi tối, cổng hàng rào không hề đóng, chỉ tăng thêm một ít binh sĩ phòng giữ thôi.
Vì Trương tư lệnh kiên trì làm vậy nên mọi người cũng không nói gì cả.
Có người lo loại chính sách này sẽ dẫn đến việc gián điệp Vương thị, Khánh thị lẫn được vào Tây Bắc.
Cơ mà đám người đại lừa dối không lo, vì bọn họ có Vương Uẩn.
Chỉ trong ngắn ngủn nửa tháng, Vương Uẩn đã tìm ra được hơn bảy mươi tên gián điệp, trong đó có sáu người là Khánh thị, còn đều là Vương thị.
Vương thị phái gián điệp tới đây đều trong dự liệu, mà gián điệp Khánh thị ít như vậy lại khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Chung quy tử sĩ Khánh thị nhiều, Khánh Chẩn lại sớm bày binh, cho nên thời kỳ Tây Nam chiến tranh, khả năng tình báo của Khánh thị cũng khiến kẻ địch không khỏi đau đầu.
Hiện giờ Khánh thị chỉ phải một tí gián điệp tới Tây Bắc, mọi người sao có thể không ngoài ý cho được?
Cuối cùng mọi người cảm thấy, có lẽ chuyện này có quan hệ với Thiếu soái.
Vì quan hệ hai nhà quá thân mật nên Khánh thị không tính phái quá nhiều gián điệp tới đây, hai bên cũng chẳng cần phải lừa đối phương làm gì.
Lúc này, đại lừa dối lặng yên rời khỏi hàng rào 144, đi đến quân doanh bên ngoài hàng rào.
Khi bọn họ đến phòng họp trong quân doanh, nơi này đã có đám người Vương Uẩn, Quý Tử Ngang, P5092, Trương Tiểu Mãn chờ sẵn.
Đại lừa dối vừa vào cửa, ánh mắt mọi người lập tức hướng cả về phía hắn.
Vương Uẩn nói:
"Nhanh nói, Thiếu soái đâu rồi?"
"Hơn nửa đêm các ngươi gọi ta tới chỉ vì chuyện này?”

Đại lừa dối có chút sửng sốt.
Vương Uẩn cười lạnh:
"Con ngươi của ngươi bắt đầu co rút, tỉ lệ co rút đại khái là do nói dối.
Nếp nhăn khóe mắt của ngươi có sự thay đổi.
Lý do cũng là do nói dối.
Đừng hi vọng gì thêm, ta luôn quan sát ngươi.”

"Kỳ thật các ngươi đều là nhân vật trọng yếu trong quân Tây Bắc chúng ta, cho nên nói cho các ngươi cũng không sao… "
Đại lừa dối nói:
"Thiếu soái đi để hoàn thành kế hoạch 3.0.”

"3.0?"
Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng họp sáng rực lên, điều này nghĩa là sao?
P5092 phân tích:
"Thiếu soái cùng Trương tư lệnh từng đi khảo sát trạm gác.
Nhưng hôm nay Trương tư lệnh đột nhiên xuất hiện ở hàng rào 144 để thị sát công trình thuỷ lợi.
Thiếu soái lại không thấy bóng dáng, cho nên Thiếu soái chắc chắn không ở Tây Bắc?"
"Đúng vậy… "
Đại lừa dối thở dài:
"Lúc hắn và Trương tư lệnh khảo sát trạm gác từng bị Vu Sư đánh lén.
Trước khi chiến đấu bắt đầu hắn đã phát hiện tung tích địch nhân nên để Trương tư lệnh rời đi trước.
Sau 8 tiếng khi chúng ta quay lại chỉ còn lại 3 chữ.
Tư lệnh ung dung bảo đây là kế hoạch đại hưng Tây Bắc 3.0.
Vương Phong Nguyên kiểm tra dấu vết hiện trường một chút, nói Thiếu soái bị người khống chế dẫn đi, nhưng kỳ thật chúng ta cũng không quá lo cho hắn..."

Đại lừa dối dừng lại một chút rồi nói:
"Các ngươi cũng biết Thiếu soái là hạng người gì, hắn còn có thể để lại chữ, chứng tỏ tình cảnh của Vu Sư bên cạnh hắn nguy hiểm hơn hắn nhiều.”

"Có lẽ sau khi đụng độ kẻ địch, Thiếu soái đã nhìn ra cơ hội gì rồi… "
Vương Uẩn nói:
"Gần đây vị nha hoàn kia của Thiếu soái cùng Thiếu soái phu nhân đều như bốc hơi.
Có khi nào họ đã biết chuyện nên lặng lẽ rời đi không."

"Không sai… "
Đại lừa dối cười khổ, cảnh tượng Dương Tiểu Cận lừa hắn lúc trước vẫn còn rõ mồn một.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác lừa.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Vương Uẩn nhìn về phía những người khác.
"Còn phải hỏi nữa?"
Trương Tiểu Mãn phấn khởi:
"Đương nhiên là giết tới đó rồi.
Không phải mộng tưởng của cứ điểm 178 là phản công Vu Sư sao.
Hiện giờ có Thiếu soái mở đầu, chúng ta còn không nhanh nắm lấy cơ hội?!"
P5092 cũng gật đầu:
"Hiện giờ tình thế Vương thị cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta cần tranh thủ trước khi Vương thị triệt để chỉnh hợp Trung Nguyên, giải trừ tai hoạ ngầm phía sau.
Nếu trước sau giáp công, Tây Bắc sẽ gặp nguy, cho nên ta cũng đề nghị, thừa dịp lần này Thiếu soái tới vùng đất Vu Sư, cố gắng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

Đại lừa dối có chút sửng sốt:
"Tuy ta không lo Thiếu soái sẽ gặp nguy nhưng các vị cũng không thể lạc quan như thế chứ.
Sao ta cảm thấy chúng ta cứ như đang chuẩn bị đi tiêu diệt Vu Sư vậy?”

Vương Uẩn có hơi sửng sốt:
"Ngươi đang nghi vấn năng lực của Thiếu soái."

Trong chớp mắt đại lừa dối đen mặt:
"Cút, bớt nói nhảm cho ta.
Ta nghi ngờ qua năng lực của Thiếu soái khi nào.
Được rồi, ai muốn tham gia?”

"Ta ta ta!"
Trương Tiểu Mãn là người đầu tiên giơ tay.
Vương Uẩn mỉm cười nói:
"Việc này sao có thể thiếu ta được?"
P5092 nói:
"Ta cũng cần đi để nắm bắt rõ ràng tình báo quân sự của bọn họ, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật."

Quý Tử Ngang cười cười:
"Ta cảm thấy với sức chiến đấu thì dư sức, có thể giúp được các ngươi.”

Bấy giờ, ánh mắt tất cả mọi người chuyển về phía tiểu mập mạp Tuân Dạ Vũ:
"Ngươi không đi sao?"
Tuân Dạ Vũ trốn trong góc không dám nói lời nào, an tĩnh như như một con chim cút...
Lúc trước, khi hắn đang ngủ thì bị Vương Uẩn kéo tới.
Sau nửa ngày thằng bé vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mãi cho tới bây giờ Tuân Dạ Vũ mới kịp nhận ra.
Đại lừa dối nhìn Tuân Dạ Vũ:
"Ngươi không đi à? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản thân không phải một phần tử trong số chúng ta? Ta thấy… "
Tuân Dạ Vũ ủy khuất nói:
"Ta đâu có nói không đi.
Ta có thể không đi chắc, nhưng ta đâu có sức chiến đấu, các người phải bảo vệ tốt cho ta đó!”
"Ngươi cảm thấy sức chiến đấu mấy người chúng ta không đủ mạnh, không đủ sức bảo vệ ngươi à?”

Đại lừa dối nhướng mày.
Tuân Dạ Vũ vội vàng nói:
"Đủ đủ đủ..."

"Được rồi, quyết định vậy đi… "
Trương Tiểu Mãn hăng hái nói:
"Chúng ta xuất phát thôi, chuẩn bị san bằng Vương quốc Vu Sư!"
"Không được, ngươi phải ở nhà… "
Đại lừa dối nói với Trương Tiểu Mãn.
"Vì sao?"
Trương Tiểu Mãn tức giận:
"Các ngươi đều được ra ngoài chơi, mắc gì ta phải ở lại?”

"Vì ngươi không phải siêu phàm giả… "
Vương Uẩn cũng đồng ý với đề nghị của đại lừa dối:
"Đến nơi nguy hiểm như thế, không phải siêu phàm giả sẽ rất nguy hiểm.
Ngươi không cần mạo hiểm, hơn nữa hiện giờ Tây Bắc đang phát triển mạnh, trong nhà không thể không có ai."

"Một mình ta cũng đâu thể làm gì…”
Trương Tiểu Mãn thầm nói:
"Ta chỉ có một người à."

"Trong hàng rào còn có Vương Việt Tức nữa, ngươi sợ cái gì… "
Đại lừa dối nói:
"Về phần kẻ thù bên ngoài...
P5092, ngươi chỉ định một người quản lý binh sĩ đi."

"Hắc Hồ… "
P5092 nói:
"Trước kia hắn từng làm phó quan của ta, lần này cùng chúng ta tới đây.
Ta tin tưởng năng lực dẫn binh của hắn, vừa vặn hiện tại đang là lúc thu nạp tân binh.
Hắn là người am hiểu nhất về việc huấn luyện.”

Hắc Hồ khác với P5092, P5092 giữ lại số hiệu của mình mà Hắc Hồ thì dứt khoát dùng một cái tên mới.
"Được… "
Vương Uẩn đứng dậy:
"Vậy chúng ta xuất phát thôi, từ núi Dương Giác đi qua vượt qua trạm gác, tới vương quốc Vu Sư!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận