Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1056: Thiếu Soái Vào Thành

Chuyện Vương thị đột nhiên phát động chiến tranh với Chu thị khiến tất cả liên minh hàng rào chấn kinh.
Chiến đoàn số 1 của Vương thị dùng tốc độ như tia chớp vượt qua Lạc thành rồi xông đến phòng tuyến ở phương bắc Chu thị.
Tuy Chu thị đã sớm chuẩn bị nhưng hôm nay phòng ngự của họ buông lỏng, ngay cả quân kỷ cũng không nghiêm túc.
Vì thế vừa bắt đầu đã bại đến mức lùi về sau.
Dưới sự chỉ đạo của Chu Khánh Dương, tập đoàn Chu thị bắt đầu rời khỏi hàng rào 73, đi tới trung tâm chính trị ở hướng nam Chu thị.
Thái độ sợ hãi này cũng ảnh hưởng rất nhiều tới tâm lý của tướng sĩ Chu thị.
Rất nhiều người nói, thế hệ này của Chu Sĩ Tể cùng Chu Thủ Thạch chính là huy hoàng cuối cùng của Chu thị.

Trong sự ồn ào náo động, một cỗ xe việt dã rời khỏi hàng rào 144, hướng về phía cứ điểm 178.
Hiện giờ Tây Bắc đã mở mở ra con đường thương mại mậu dịch, vừa náo diệt lại phồn hoa.
Hơn mười tòa hàng rào Tây Bắc lấy được từ Tông thị tựa như một ma trận khổng lồ vây quanh hàng rào 144 đang không ngừng phát triển.
Chỉ có cứ điểm 178 ở phía Tây Bắc là đứng lặng sừng sững, hùng vĩ vô cùng.
Hiện giờ các thương nhân cũng không muốn buôn bán ở cứ điểm 178, bởi vì chỗ đó đa phần là quân nhân nên lợi nhuận không cao bằng những hàng rào khác.
Hơn nữa, những hàng rào khác của Tây Bắc chỉ cách nhau chừng 200m.
Muốn tới cứ điểm 178 phải xuất phát từ hàng rào 141 sau đó đi tiếp gần 400 ki lô mét mới tới nơi.
Trên đường không có nơi nghỉ ngơi hay ăn uống gì, hết thảy đều rất hoang vu.
Vì ít xe cộ lui tới nên đường tới nơi này bị cát vàng phủ đầy.
Nhâm Tiểu Túc một mình lái xe việt dã.
Cát vàng xung quanh theo lưu động của xe bị thổi lên hai bên như một đôi cánh dài chạy lướt qua hoang mạc.
Buổi sáng Nhâm Tiểu Túc xuất phát từ hàng rào 144, tới nơi đã là ban đêm.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc từng tới đây rồi.
Nhưng lần này thấy được cứ điểm nguy nga cao vút, nội tâm vẫn cảm nhận được sự rung động khó hiểu.
Quang cảnh này khác hẳn những hàng rào khác.
Cứ điểm 178 được xây dựng vì chiến tranh, tường thành dày đặc vết tích thời gian, lác đác còn có các lỗ pháo to đùng, trông từ xa chẳng khác nào tổ ong.
Nhìn từ ngoài vào, cứ điểm đêm tới cho người ta cảm giác chấn nhiếp và áp lực rất lớn.
Vào tới bên trong mới thấy được cấu tạo phức tạp của tường thành.
Đường đi thông tới các nơi trong cứ điểm, còn có đường rộng lớn để vận chuyển pháo và “đường cái” dành riêng cho binh sĩ hành quân.
Nhâm Tiểu Túc thậm chí có thể tưởng tượng được, khi chiến tranh kéo tới, trên tường thành kia sẽ náo nhiệt cỡ nào.
Hứa Hiển Sở đã sớm chờ ở cổng thành.
Khi thấy được Nhâm Tiểu Túc, hắn đợi Nhâm Tiểu Túc xuống xe rồi tới gần, thân thiết ôm một cái:
"Đã lâu không gặp.
Đi thôi, Tư lệnh đang đợi ngươi."

Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Đã lâu không gặp, lão Hứa."

Hứa Hiển Sở đột nhiên cảm thấy tiếng lão Hứa này của Nhâm Tiểu Túc vô cùng thuần thục và thân thiết, phảng phất như bọn họ chưa bao giờ cách xa nhau.
Điều này làm Hứa Hiển Sở cảm thấy Nhâm Tiểu Túc thật tâm xem hắn là bằng hữu!
Hai người đi vào cứ điểm, Nhâm Tiểu Túc định lái xe nhưng Hứa Hiển Sở cười ngăn lại:
"Tư lệnh đặc biệt dặn dò, từ giờ trở đi, ngươi chỉ được đi bộ."

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
"Không phải nói lúc đi tới đồn biên phòng mới cần đi bộ mà, sao hiện tại lại bắt đầu rồi? Có cái quy củ này sao?"
"À, đây cũng không phải quy củ… "
Hứa Hiển Sở cười nói:
"Là Tư lệnh muốn mọi người trong cứ điểm đều biết mặt Thiếu soái, tránh để sau này gặp mặt mà không nhận ra.”

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, bấy giờ hắn phát hiện hai bên đường có vô số ngươi chạy tới vây xem chỉ để biết trông hắn thế nào.
Tất cả mọi người đều mỉm cười thân thiện, cư dân trên lầu ló đầu ra nhìn.
Hứa Hiển Sở cười giải thích:
"Người của cứ điểm 178 xem việc đầu quân là vinh hạnh.
Nếu trong nhà có người được nhập ngũ sẽ rất vẻ vang.
Việc này chẳng khác nào có được vinh dự ta lớn, còn phải đã hàng xóm ăn cơm nữa đó.
Mọi người đều rất kính yêu chúng ta, cho nên cũng hiếu kỳ Thiếu soái của họ đến cùng có bộ dáng.
Vì thế điều này là bình thường thôi."

Nhâm Tiểu Túc nhịn không được cười:
"Này thì hơi khoa trương rồi đó."

Hứa Hiển Sở nhìn thoáng qua những cô nương trẻ tuổi tụ tập xung quanh.
Sau đó vừa cười vừa nói:
"Nếu không phải mọi người đều biết cảm tình của ngươi và Tiểu Cận cô nương tốt thì hiện tại chắc sẽ có vô số bà mối chặn ngươi lại rồi.
Nhắc tới thật sự phải cảm khái, lúc trước chúng ta đều ở hàng rào 113.
Ngươi là lưu dân, ta là tư quân.
Hiện giờ thời gian đi, cảnh vật thay đổi, ngươi đã là Thiếu soái Tây Bắc của chúng ta rồi!"
Bấy giờ, một lão gia bên đường cười nói:
"Tiểu Hứa đồng chí không cần tự coi nhẹ bản thân.
Ngươi là Nồi Vương của Tây Bắc chúng ta! Cái nồi của ngươi xuất quỷ nhập thần, có thể che khuất bầu trời luôn!”
Hứa Hiển Sở rụt rè nói:
"Lão tiên sinh quá khen, quá khen!"
Nhâm Tiểu Túc:
"Câm nín !!! ..."

Hắn cũng không biết, Hứa Hiển Sở lại có biệt danh là Nồi Vương...
Rồi gì mà “nồi” lớn có thể che khuất cả bầu trời nữa hả.
Vậy thì oan ức của Hứa Hiển Sở lớn tới thế nào chứ?!
"Cái kia..."

Nhâm Tiểu Túc tỉnh bơ mà hỏi:
"Cái nồi của ngươi bao lớn?"
Hứa Hiển Sở vừa cười vừa nói:
"Không khoa trương tới mức che khuất bầu trời nhưng cũng chừng 10 mét a.”

"Vậy cũng khá lớn rồi!"
Nhâm Tiểu Túc cảm khái nói.
Lúc này, bên đường có vài người lão binh mặc quân trang đang đứng.
Tóc bọn họ ngả màu hoa râm, lưng đã còng xuống, thế nhưng huân chương đeo trước ngực lại được lau chùi tới sáng bóng rực rỡ.
Thiếu soái vào thành chẳng khác nào một nghi thức trong mắt mọi người.
Từ hôm nay trở đi, quyền hành Tây Bắc sẽ dần thay đổi, mãi cho tới khi Trương Cảnh Lâm trao cho Nhâm Tiểu Túc quyền lực cuối cùng trong tay ông.
Thế mới xem như chấm dứt.
Một lão binh nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi nhỏ giọng nói thầm:
"Nghe nói vị Thiếu soái này có thể chiến đấu.
Cũng không hắn có thể giống Tư lệnh, biết thương cảm cho tân binh không nữa."

Một lão binh khác cười mắng:
"Loại chuyện này còn cần lão bán rau ngươi lo lắng sao? Rảnh rỗi sinh nông nỗi!"
Đám lão binh này đều rất già, thời điểm Trương Cảnh Lâm trở thành Tư lệnh, bọn họ đã xuất ngũ, năm đó khi Trương Cảnh Lâm với tư cách là Thiếu soái vào thành, bọn họ cũng đứng ở đầu đường, xa xa nhìn qua như vậy.
Tư lệnh theo lời bọn họ không phải là Trương Cảnh Lâm, mà là đời trước của Trương Cảnh Lâm.
Lúc này bên cạnh có người cười nói:
"Trong trận đánh với Tông thị lúc trước, Tiêm Đao Liên dưới sự dẫn dắt của hắn nhiều lần lập chiến công, không chết một ai.
Cho nên hắn cũng giống như các Tư lệnh đời trước, thủ hộ nơi này.
Các vị cứ yên tâm a.”

Mấy vị lão binh quay đầu lại thì phát hiện không biết từ khi nào Trương Cảnh Lâm đã đứng bên cạnh mình.
Nhâm Tiểu Túc cũng phát hiện Trương Cảnh Lâm, hắn cười chào hỏi nói:
"Trương Tiên Sinh."

Trương Cảnh Lâm đi tới:
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Một khi đã quyết định sẽ không được phép quay đầu lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận