Đệ Nhất Danh Sách

Chương 994: La Tông Nhân Lên Tiếng


Bị Chu Kỳ tra tấn giằng co gần 26 tiếng, La Tông Nhân trong tầng hầm thỉnh thoảng kêu rên, từ to rõ hữu lực, cuối cùng chỉ còn hữu khí vô lực.
Có đôi khi, quá trình tra tấn sẽ qua vài hôm hoặc vài chục hôm và lâu lơn. Đa phần mọi người đều vì chủ nghĩa nhân đạo nên chỉ áp dụng biện pháp không cho ngủ, bỏ đói các kiểu khiến tâm lý tội phạm dần tan rã. Những thủ đoạn này cũng rất hữu hiệu, chỉ là hiệu quả hơi chậm một chút thôi.
Nhưng với các cách tra tấn tương đối tàn khốc thì chỉ cần một hai hôm là có kết quả, tốc chiến tốc thắng.
La Tông Nhân có thể chịu được 26 tiếng, chứng tỏ định lực của hắn rất tốt.
Thời gian dần trôi, tiếng kêu thảm thiết La Tông Nhân phát ra truyền tới các tầng hầm khác, chỗ đó giam giữ gián điệp cùng quan viên không quan hệ tới việc này. Cơ mà âm thanh của La Tông Nhân thật sự quá thảm thiết, khiến tâm thần bọn họ không khỏi rung động, sinh lòng sợ hãi.
Kết quả La Tông Nhân còn chưa gục thì những người không bị thẩm vấn khác đã lần lượt khai báo. Điều này thật khiến đám Nhâm Tiểu Túc có phần bất ngờ…
Trong 26 tiếng này, Chu Kỳ chỉ ngủ ba giờ, thời gian còn lại đều dùng để tra tấn La Tông Nhân, một chữ cũng không thèm hỏi.
Nhiều lần Nhâm Tiểu Túc cảm thấy La Tông Nhân muốn mở miệng, nhưng Chu Kỳ căn bản không cho đối phương có cơ hội.
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc thật sự cảm thấy Chu Kỳ đang muốn giết người diệt khẩu...
La Tông Nhân rất muốn biện luận cùng Chu Kỳ, loại người có logic cao này dù có thành thục hay không, trong thế giới của họ, trước sau chỉ có mỗi bản thân mà thôi.
Loại tội phạm thông minh thích khoe khoang lại phải ngủ đông một thời gian dài ở Lạc thành, tỉ mỉ trù tính một sự kiện giết người long trọng chứng tỏ trong lòng đối phương cũng rất buồn khổ. Hắn có khao khát được bày tỏ bản thân, muốn nói cho cả thế giới biết hắn tài giỏi cỡ nào. Dù là tự sát, hắn cũng sẽ thiết kế cho mình một cái chết hoàn hảo để chứng tỏ bản thân là một Tuẫn Đạo Giả thật thụ.
Thế nhưng Chu Kỳ cái gì cũng không hỏi, còn không cho hắn chết.
Trong lúc nghỉ ngơi, trong tầng hầm này chỉ còn lại La Tông Nhân cùng mùi máu tươi nồng đậm. Chu Kỳ đi đến hoa viên biệt thự hút thuốc, yên lặng suy tư.
La Lam hỏi:
"Thế nào, dựa theo kinh nghiệm của ngươi, có tiến triển gì không?"
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh lắng nghe, bất quá hắn biết Chu Kỳ cũng có kế hoạch của mình, cho nên không can thiệp.
Nhưng theo cách La Lam hỏi, hẳn trước kia Chu Kỳ từng làm không ít loại chuyện vặt này rồi?
Chu Kỳ suy nghĩ rồi nói:
"Hỏa hầu vẫn chưa đủ, sau hơn hai mươi tiếng, ta có thể cảm nhận được hắn vẫn chống cự một cách yếu ớt nên tạm dừng trong chốc lát. Ta muốn phá hủy lòng tự ái của hắn. Đối với tội phạm tự cho mình siêu phàm, phải triệt để phá hủy lòng tự ái của hắn mới có thể khiến hắn mở miệng.”
Nói xong, Chu Kỳ lần nữa im lặng.
Trong lúc bất chợt, Chu Kỳ bóp tắt đầu thuốc lá, quay người trở về tầng hầm.
Lúc này La Tông Nhân đang hấp hối, dù ai thấy cũng đều nghĩ hắn sắp không được, nhưng chỉ có Chu Kỳ mới biết tâm lý chống cự của đối phương vẫn còn rất mạnh mẽ.
Chu Kỳ gọi binh sĩ tới:
"Chuẩn bị một giá đỡ có thể trói tới."
Nói xong, hắn lấy một cương châm đâm vào phần bụng dưới của La Tông Nhân.
Nhất thời, La Tông Nhân lập tức tiểu tiện không ngừng. Thủ pháp chuẩn xác như thế, dù là Nhâm Tiểu Túc cũng mới thấy lần đầu.
Không thể không nói, năng lực của Chu Kỳ là chuyên dùng để tra công.
La Tông Nhân tức giận gào thét, tựa hồ rất khó tiếp thu việc bản thân không thể khống chế tiểu tiện.
Ngay sau đó, Chu Kỳ nói với binh sĩ:
"Trói hắn lên giá đỡ để người dân Lạc thành nhìn trò hề này. Báo cho mọi người, hung thủ sát hại Giang Tự tiên sinh chỉ là một tên không thể khống chế việc tiểu tiện thôi."
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc phát hiện ánh mắt La Tông Nhân có chút hoảng hốt. Dường như rất khó tiếp thu việc bản thân bị như thế.
La Tông Nhân xem thường những người bình thường kia, xem thường những con kiến hôi dễ dàng bị hắn đùa bỡn trong tay. Cho nên hắn không cách nào chấp nhận việc bản thân bị đám kiến hôi đó xem thường.
Chỉ trong chớp mắt, Chu Kỳ đã nắm bắt được sự biến hóa đó. Hắn thầm thở phào vì đã tìm được điểm đột phá.
Chu Kỳ không để ý tới La Tông Nhân, hắn nói với binh sĩ:
"Động tác nhanh một chút, nếu không lát nữa trời tối sẽ không thấy rõ đâu. Cởi sạch đồ rồi rửa mặt cho hắn thật sạch sẽ, để mọi người nhớ kỹ hình dạng của hắn."
Thời điểm này, trong tầng hầm ngầm vang lên thanh âm yếu ớt của La Tông Nhân:
"ươi uốn ì, a ai."
La Tông Nhân ý tứ là: Ngươi muốn gì, ta khai.
Chu Kỳ cười tủm tỉm nói:
"Không phải lúc trước ngươi kiên cường không chịu khuất phục sao?”
La Tông Nhân vô cùng đau đớn:
"Các ngươi có ai hỏi gì ta đâu!"
"À, có chuyện như vậy nữa…"
Chu Kỳ vui vẻ:
"Được rồi, chuẩn bị giá đỡ cho tốt rồi tìm răng giả cho hắn. Nghe hắn nói chuyện phát mệt.”
Tâm tình Nhâm Tiểu Túc cũng nhẹ buông lỏng, tra tấn 27 giờ đồng hồ, cuối cùng La Tông Nhân cũng chịu mở miệng!
Người Khánh thị đen tới hơn mười bộ răng giả, thử vài lần mới tìm ra cái hợp với La Tông Nhân, La Lam ở bên cạnh hỏi:
"Hiệu suất rất cao nha, tìm được răng giả từ chỗ nào?"
"À, mấy cái lão đầu lão thái thái của Lạc thành tặng ạ, nói là muốn cống hiến để truy tìm hung thủ… "
Binh sĩ Khánh thị nói.
La Lam cùng Nhâm Tiểu Túc không khỏi sửng sốt, đây là răng giả đã bị người khác dùng qua hả? Hai người quay đầu nhìn La Tông Nhân, La Tông Nhân thiếu chút là nhổ ra...
Năm nay La Tông Nhân 29 tuổi, hắn sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên chịu khuất nhục nhiều tới như vậy.
Chu Kỳ mặc kệ, trực tiếp hỏi:
"Ai chỉ điểm ngươi?"
La Tông Nhân thở hổn hển nói:
"Vương thị, thượng cấp trực tiếp của ta gọi là Vương Văn Yến, là hắn an bài ta tiến vào Lạc thành ở ẩn rồi tìm cơ hội giết chết Giang Tự. Sau khi ở ẩn, vì ta không phát huy công dụng trong lần chiến đấu tranh đoạt vệ tinh kia nên về sau không hành động gì nữa, tiếp tục chờ đợi cơ hội thích hợp.”
Thời điểm này La Lam và Nhâm Tiểu Túc hai mặt nhìn nhau, trước kia tất cả bọn họ đều xem Chu thị như quân xanh, không ngờ La Tông Nhân vừa mở miệng liền hướng tất cả hiềm nghi về phía Vương thị!
Chu Kỳ hỏi:
"Nói một chút tin tức về Vương Văn Yến đi."
"Mặt trái xoan, cao 176 cm, thích uống Thiết Quan Âm, nhà ở số 62 đường số 12…"
La Tông Nhân đáp.
La Lam nhịn không được hỏi:
"Ngươi hẳn đã gặp qua Vương Thánh Tri a, siêu phàm giả trọng yếu như vậy hẳn rất quen thuộc với Vương Thánh Tri?"
Kết quả La Tông Nhân lắc đầu nói:
"Vương Thánh Tri không phải lãnh đạo trực tiếp của ta, ta sao có thể vượt cấp tiếp xúc với hắn, không quen."
Vốn La Lam còn muốn mượn cơ hội này để hỏi những chuyện tương đối bí mật. Nhưng lại cảm thấy La Tông Nhân chưa chắc đã thật nên không hỏi nữa.
Chu Kỳ hỏi:
"Các ngươi bắt đầu trù tính ám sát Giang Tự từ khi nào?"
Hiện tại La Tông Nhân mở miệng, đám Nhâm Tiểu Túc cùng La Lam phải kiếm thêm chứng cứ xác thực để chứng minh, La Tông Nhân thật sự là người Vương thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận