Đệ Nhất Danh Sách

Chương 933: Dụ Dỗ Người Của Tên Côn Đồ


Trình Vũ có chút khẩn trương, hắn cẩn thận từng li từng tí ảo giác duy trì để tránh bị binh sĩ điều tra Khánh thị phát hiện, Đông Phụ Nam nhìn hắn một cái:
"Sao ngươi sợ như thế?"
"Sợ hãi mới là bình thường a…"
Trình Vũ nhỏ giọng nói thầm:
"Loại địa phương này của Khánh thị nhất định phòng thủ cực kỳ chặt chẽ a, chúng ta chỉ có bốn người..."
Linh lợi dụng vệ tinh tìm đến nơi này. Theo nó phân tích, ngọn núi này quanh năm có binh sĩ Khánh thị đóng quân, e rằng phải có trên vạn người, vì vật tư tiếp bên ngoài vận chuyển vào tuyệt đối đủ cho trên vạn người sử dụng hằng ngày.
Loại tình huống bốn người đối mặt hơn vạn người này nghĩ thôi cũng đủ biết nguy hiểm thế nào rồi.
Tuy có Dương An Kinh, Trình Vũ cũng biết Dương An Kinh thâm tàng bất lộ, nàng là một siêu phàm giả cấp truyền kỳ nhưng cho đến ngày nay hắn chưa từng thấy Dương An Kinh tự mình xuất thủ, cho nên nội tâm có phần không tin tưởng.
Trong truyền thuyết, chủ nhân của Tên Côn Đồ đã từng là xuất thủ qua, khi đó tây nam vẫn chưa trải qua chiến tranh, mà Dương An Kinh thì đoạn tuyệt với Dương thị, dẫn dắt Tên Côn Đồ đi đến Trung Nguyên.
Một tập đoàn nhỏ tuyên bố mình đã nắm giữ vũ khí hạt nhân, kết quả bảy ngày sau cứ điểm thử nghiệm vũ khí hạt nhân của tập đoàn nhỏ đó đã bị Tên Côn Đồ phá hủy.
Trong căn cứ thử nghiệm vũ khí hạt nhân có binh sĩ đóng quân chừng mấy ngàn người, nhưng vẫn không ngăn trở được Thiên Chỉ Hạc.
Hiện giờ, tiểu tập đoàn đã bị Chu thị tóm thâu.
Có người nói, chủ nhân Tên Côn Đồ hẳn cũng là một vị cao thủ cấp bậc bán thần. Nhưng cho đến nay vẫn không ai chứng kiến tràng trận chiến kia thế nào. Cuối cùng cứ địa đó bị phá hủy nên mọi người hoài nghi có thể năng lực chủ nhân Tên Côn Đồ còn chưa đạt tới cấp bậc bán thần, là dùng thủ đoạn đặc thù nào đó.
Hiện tại, tất cả mọi người biết cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân trọng yếu đến cỡ nào đối với Khánh thị, e rằng nơi này không chỉ đóng quân ngần ấy binh sĩ, khả năng còn có siêu phàm giả cường đại của Khánh thị cố thủ tại chỗ này.
Nhưng nếu Dương An Kinh dám đến, có nghĩa bản thân nàng nắm khá chắc và cũng rất tự tin. Lúc này, Dương An Kinh không để ý tới Trình Vũ, nàng đứng ở chỗ cũ nói với Đông Phụ Nam:
"Ngươi tới bảo vệ cho ta.”
Đông Phụ Nam vội vàng đề cao cảnh giác:
"Đã rõ, chủ nhân."
Nói xong, bỗng nhiên Dương An Kinh nâng lên hai tay, thanh âm vỗ cánh dày đặc bỗng nhiên vang lên giữa sơn dã, trong nháy mắt Thiên Chỉ Hạc đếm không hết hiện ra trong lòng bàn tay của nàng, tựa như một trận bão màu trắng.
Trong đó có một Thiên Chỉ Hạc quay đầu nhìn Dương An Kinh một cái, sau đó dẫn đàn hạc bay tới cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân phía trước.
Dương An Kinh mặc một thân y phục tác chiến màu đen lẳng lặng nhắm mắt đứng yên, chuyên tâm thao túng Thiên Chỉ Hạc đếm không hết.
Nhưng liền vào lúc này, thần sắc Đông Phụ Nam biến ảo, bỗng nhiên có một chuôi chủy thủ tinh xảo lặng yên trượt xuống từ trong tay áo của nàng, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Dương An Kinh.
Đông Phụ Nam đi đi lại lại như đang canh chừng nhưng cũng không ngừng tiếp cận Dương An Kinh.
Sau khi xác nhận Dương An Kinh xác thực nhắm nghiền hai mắt, lực chú ý đã không đặt ở quanh người.
Đông Phụ Nam lại nhìn Trình Vũ một cái, nhưng nàng không để Trình Vũ vào mắt, chung quy Trình Vũ không phải một nhân viên chiến đấu.
Cự ly giữa nàng và Dương An Kinh chỉ còn một mét, đủ rồi!
Bất quá, Đông Phụ Nam không động thủ, phảng phất như đang chờ đợi cái gì.
Đột nhiên, có một Thiên Chỉ Hạc chẳng biết lúc nào giấu sau lưng nàng mổ vào cổ tay của nàng một chút, Đông Phụ Nam kêu đau một tiếng, chủy thủ trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Ánh mắt Dương An Kinh không mở ra mà chỉ hời hợt hỏi:
"Ngươi lúc nào bị Khánh thị dụ dỗ?"
Đông Phụ Nam mở to hai mắt:
"Chủ nhân, ta không bị ai dụ dỗ cả."
"Để ta suy nghĩ một chút…"
Dương An Kinh nói:
"Đúng rồi, lúc trước khi ta phái ngươi tới Chu thị, La mập cũng ở đó. Điểm này ta ngược lại đã xem thường hắn, ngay cả người bên cạnh ta cũng có thể dụ dỗ được. Cho nên, Khánh thị đã sớm biết chúng ta muốn tới nơi này có phải không?"
Đông Phụ Nam im lặng không nói, Trình Vũ ngược lại giật mình, rõ ràng cái gì cũng không biết...
"Ta hỏi ngươi, La Lam dùng phương pháp gì dụ dỗ ngươi, có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện bán mạng cho Khánh thị?"
Dương An Kinh hỏi.
"Không phải là La Lam…"
Đông Phụ Nam hé miệng nói:
"Là Khánh Chẩn tự mình đi tới Chu thị một chuyến."
Dương An Kinh rõ ràng vô cùng ngoài ý muốn đối với đáp án này:
"Hắn còn dám đặt chân tới Trung Nguyên?"
Giờ khắc này Dương An Kinh bỗng nhiên ý thức được một chuyện: Khó trách Khánh Chẩn thống nhất Tây Nam xong thì hành tung mười phần quỷ dị, ngoại nhân ai cũng không thấy hắn.
Nguyên lai là thế, hắn làm thế để che giấu hành tung chân chính của mình.
Chỉ là không ai nghĩ ra a, chủ nhân của Khánh thị có thân thể tôn quý lại dám lấy thân mạo hiểm tiến vào Trung Nguyên.
Mọi người đều thấy được La Lam bên ngoài, nhưng không nhìn thấy Khánh Chẩn âm thầm ở bên trong.
Trước kia, Khánh Chẩn là Ảnh Tử của Khánh thị, tất cả việc khó, việc bẩn, việc nguy hiểm gì đều là Khánh Chẩn làm.
Mà bây giờ mọi thứ đã biến đổi, Khánh Chẩn thành chủ nhân của Khánh thị, mà La Lam chính là Ảnh Tử với của Khánh thị.
"Cho nên Khánh Chẩn làm sao tìm đến ngươi rồi dụ dỗ ngươi?"
Dương An Kinh cười cười:
"Mỹ nam kế sao, hắn quả thật trông không tệ, chỉ là đường đường là chủ nhân Khánh thị lại dùng loại thủ đoạn này, thật khiến người ta khinh thường."
Lúc ba nhà ở Tây Nam tranh đấu, hai tập đoàn khác từng phát hiện một việc, kỳ thật chuyện Khánh Chẩn am hiểu nhất chính là gián điệp.
Tỷ như quan chỉ huy tiền tuyến Lý thị lúc trước đã chết trong tay gián điệp của Khánh Chẩn, nhóm lão đầu tử đó của Khánh thị cũng chết trong tay Chu Kỳ, nghiêm khắc mà nói, Chu Kỳ cũng là gián điệp của Khánh Chẩn.
Trong trận chiến đó, Khánh Chẩn dùng một thủ đoạn mới khiến ai cũng phải đau đầu và e dè với gián điệp của Khánh thị.
Hiện tại, Khánh Chẩn lại dám cài gián điệp vào Tên Côn Đồ.
Đúng rồi, Tên Côn Đồ vẫn luôn là địch nhân của Khánh thị, với tính cách của Khánh Chẩn , hắn làm sao có thể không sớm chuẩn bị?
"Ngươi không hiểu…"
Đông Phụ Nam cắn răng nói:
"Ta cũng hông cảm thấy phá hủy vũ khí hạt nhân là một chuyện trọng yếu. Hơn nữa hiện tại kẻ thù phương bắc ở trước mắt, không phải chúng ta nên tới tiền tuyến phương bắc ư, làm sao có thể tới nơi này. Nếu Vương thị thất bại, như vậy vũ khí hạt nhân của Khánh thị chính là át chủ bài cuối cùng của liên minh hàng rào, lúc này sao có thể phá hoại chứ?"
Dương An Kinh lắc đầu:
"Chiến sự phương bắc sẽ không thua, không cần dùng đến loại vũ khí này. Hơn nữa ngươi nói ngươi không cảm thấy phá hủy vũ khí hạt nhân là chuyện quan trọng. Ta đây hỏi ngươi, ngươi cảm thấy quân đoàn viễn chinh xuôi nam sẽ chết bao nhiêu người?"
Đông Phụ Nam đáp:
"Mặc dù Vương thị thắng này cũng phải chết hơn mười vạn người,
"Vậy ngươi biết chiến tranh hạt nhân trong phạm vi toàn thế giới đã chết bao nhiêu người không?"
Dương An Kinh nói:
"74 triệu người."
Đông Phụ Nam im lặng, bởi vì con số này quá khổng lồ, cho nên trong lúc nhất thời nàng không có kịp phản ứng.
Dương An Kinh mở hai mắt ra cười nói với Đông Phụ Nam:
"Như thế nào, sợ rồi. Đây là giai đoạn nhân loại đã phải trải qua, tai nạn chân thật. Rất nhiều người đều thích nói với ta, có được như vậy vũ khí hạt nhân trong tay chính là một loại uy hiếp. Nhưng ta cũng cần nói cho ngươi biết, một khi nhân loại phản bội nhân loại, vũ khí hạt nhân không còn là uy hiếp nữa mà sẽ là tai nạn, tai nạn không ai có thể chống lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận