Đệ Nhất Danh Sách

Chương 723: Hợp Tác Vui Vẻ


Không ai chán ghét vũ khí cả, nhất là ở Thảo Nguyên phải chém giết quanh năm này. Bất kỳ lúc nào dân du mục cũng có thể bị giết.
Trên Thảo Nguyên, ai có súng trong tay thì tiếng nói người đó mạnh hơn một chút.
Mấy năm nay, sở dĩ Đại bộ lạc có thể trở thành bộ lạc lớn nhất cũng là vì vậy.
Thế nhưng, trong tay đại bộ lạc chỉ là súng cũ, căn bản không so được với số vũ khí mới tinh trước mắt này. Thậm chí số lượng cũng có sự chênh lệch lớn.
Bấy giờ, Hứa Man đứng sau lưng Tô Lôi lấy một cây súng trường nhắm bắn hòn đá cách đó chừng trăm mét. Sau hai phát súng, hòn đá đã bể tan tành.
- Tầm sát thương của súng ống chừng 400 đến 600 mét…
Hứa Man nói:
- Nơi này có tổng cộng hơn 300 thanh súng trường, 1000 quả lựu đạn cùng với hơn 20.000 viên đạn. Còn có hai thanh súng máy hạng nặng được trang bị sẵn 20.000 viên đạn. Chủ yếu vì tới đây có phần vội vàng nên chỉ mang được nhiêu đây, bằng không vẫn còn nhiều hơn. Tháng sau chúng ta sẽ mang nhiều hơn, dù ngươi muốn súng lựu đạn cũng có.
Tô Lôi ở bên cạnh nghe mà thầm kinh hãi. Quả nhiên là người của Khánh thị, ngay cả súng lựu đạn cũng dám bán cho người trên Thảo Nguyên!
Hứa Man cười nói với Hassan:
- Kỳ thật muốn xe bọc thép cũng được nhưng hẳn là người trên Thảo Nguyên không biết xây đường cho xe đâu. Vì thế tốt nhất không nên dùng. Đợi tương lai các ngươi thống nhất Thảo Nguyên rồi dùng cũng không muộn.
Hassan ngồi trên ngựa quan sát Hứa Man, hắn đột nhiên cười nói:
- Chủ nhân ta bảo, nếu tập đoàn ở phía nam thông minh thì lần giao dịch này sẽ phái người tới. Hắn bảo ta không cần hỏi ngươi là ai, chỉ muốn chuyển cho ngươi vài câu. Hắn thích nói chuyện với người thông minh.
Hứa Man cười ha hả:
- Ta cũng vậy. Chúng ta đều thích làm bạn cùng người thông minh. Số hàng lần này xem như lễ gặp mặt của chúng ta.
Tô Lôi nghe xong lời này thì sắc mặt tối sầm. Nếu cho không số vũ khí này thì hắn kiếm tiền kiểu gì nữa.
Hassan cũng nói:
- Vậy hàng hóa lần này chúng ta đưa tới cũng xem như lễ gặp mặt. Tương lai có nếu các vị tới Thảo Nguyên làm khách, tới lúc đó Hassan ta sẽ tự tay giết dê mổ trâu để thiết đãi.
- Một lời đã định…
Hứa Man nói.
Tô Lôi nhất thời vui vẻ. Lần này Hassan mang tới không ít da lông, Hứa Man nhất định không thèm để ý tới số đồ vật này, cuối cùng đều rơi vào tay thổ phỉ.
Chỉ một lần làm ăn mà có hồi báo cao thế này, Tô Lôi càng thêm mong chờ vào tương lai.
Mà bên này, sở dĩ Hứa Man tặng lễ cũng vì khả năng cao nhóm người Thảo Nguyên rất cần, đối với Tô Lôi cũng rất quý nhưng với Khánh thị mà nói vũ khí và da lông chẳng có gì đáng giá cả.
Vừa rồi, Hứa Man nhắc tới mấy chục ngàn viên đạn cùng mấy trăm thanh súng chỉ muốn ra vẻ thay cho Khánh thị mà thôi…
Nói thật, Hứa Man cũng phát hiện chủ nhân của Hassan là người thông minh. Hiện tại người thông minh là người hắn muốn tìm nhất, để đối phó với Vương thị không có người này tuyệt đối không thành công.
Bấy giờ, Hứa Man có phần hối hận vì hắn mang đồ hơi ít!
Dù là Hứa Man hay Hassan thì cả hai phía đều rất hài lòng với lần giao dịch này. Chỉ là Tô Lôi đột nhiên hỏi:
- Ngựa các ngươi đem tới e rằng có phần ít. Số súng ống đạn dược này rất nhiều, không biết các ngươi có vận chuyển nổi không?
Hứa Man lên tiếng:
- Nếu các ngươi không đủ sức, chúng ta có thể hỗ trợ thêm. Hơn nữa, nếu các ngươi không biết cách dùng thì chúng ta sẽ đưa người hướng dẫn tới.
Hứa Man chỉ ước Thảo Nguyên nhanh chóng được thống nhất, như thế đối phương mới có thể bộc phát dã tâm mà tấn công Trung Nguyên.
Kết quả Hassan cười nói:
- Người hướng dẫn thì đợi lần giao dịch tiếp theo lại nói. Về phần vận chuyển hàng hóa, trước khi lên đường chủ nhân ta đã nói, lần này hàng hóa Tô Lôi mang tới nhất định có rất nhiều, vì thế người của chúng ta đi theo không ít.
Nói xong, Hassan để tộc nhân lấy một cái sừng trâu ra, tiếng kèn du dương bi thương phiêu đãng trên sông Thần Mộc như muốn thổi tan sương mù dày đặc xung quanh.
Hassan cảm khái, chủ nhân nói không hề sai, thật sự có người của tập đoàn tới. Chủ nhân nói Tô Lôi sẽ mang rất nhiều hàng hóa nên đặc biệt bảo hắn dẫn thêm nhiều nhân mã tới, kết quả đúng thế thật.
Vị thiếu niên có tài trí mưu lược kia cứ như đoán trước được tương lai, suy nghĩ lúc nào cũng đi trước Hassan không chỉ một bước.
Những sự trù tính thần sầu này khiến Hassan càng thêm kính ngưỡng đối phương.
Hiện giờ, Hassan là tín đồ trung thành nhất của Nhan Lục Nguyên. Hơn nữa, hắn cảm thấy ngày sẽ có càng nhiều người tới Thảo Nguyên hơn, trở thành tín đồ sùng kính với Nhan Lục Nguyên y như hắn vậy.
Năng lực của thiếu niên cứ như sinh ra để thành thần, khiến người trên Thảo Nguyên vô pháp kháng cự.
Bấy giờ, tiếng vó ngựa truyền tới từ phương bắc, trước mắt Hứa Man là hơn trăm hán tử cưỡi ngựa phá tan sương mù chạy về phía họ.
Hứa Man là quân nhân, hắn cảm nhận được sự dũng mãnh từ đối phương khiến nội tâm hắn không khỏi kinh dị. Có một lúc, Hứa Man thầm nghĩ, cũng chẳng biết hắn cung cấp vũ khí cho người trời sinh là chiến sĩ này đến cùng có phải là quyết định chính xác không.
Đợi Hassan đi rồi, Tô Lôi nói với Hứa Man:
- Ngài thấy sao?
Hứa Man nhìn Tô Lôi một cái:
- Không cần dùng kính ngữ với ta. Những lần giao dịch sau sẽ do ngươi toàn quyền quyết định. Mỗi lần giao dịch chỉ cần báo cáo lại cho ta là được.
- Ta có một thắc mắc…
Tô Lôi hỏi:
- Một lần ngày đưa nhiều thứ có giá trị như thế cho họ có sao không? Đối phương thật sự quá thông minh, đưa ngần ấy vũ khí tới phương bắc, liệu có xảy ra vấn đề gì chăng?
- Chỉ sợ hắn không đủ thông minh, không biết dùng vũ khí trong tay mà thôi…
Hứa Man cười, vỗ vai Tô Lôi:
- Ta sợ nhất là giúp một tên ngu ngốc. Ngươi giúp người thông minh, cho họ một phần sức mạnh, họ sẽ cho ngươi sự hỗ trợ gấp mười lần. Ngươi giúp đỡ kẻ ngu, ngươi cho họ mười phần sức mạnh, họ chỉ có thể sử dụng một phần, chính phần còn lại đều là lãng phí!
- Vậy… số da lông này…
Tô Lôi uyển chuyển nói.
- Ngươi giữ đi…
Hứa Man cười nói:
- Từ trước tới nay Khánh thị không bạc đãi người của mình. Bất quá ta có một thắc mắc, lúc trước ngươi nói thiếu niên kia hiểu rất rõ về phía nam đúng không? Vậy ngươi có manh mối gì về việc hắn từng tới phía nam hoặc vốn là người phía nam không?
Tô Lôi tỉ mỉ nhớ lại:
- Ta đoán hắn vốn là người phía nam. Vì da của hắn không hề thô ráp như Hassan mà ngược lại rất láng mịn.
Hứa Man nghe xong thì suy nghĩ, nếu đối phương là người phía nam, sao hắn chưa từng nghe nói tới người này.
Bấy giờ, Hassan dẫn theo đội ngũ mấy trăm người chạy tới phương bắc Thảo Nguyên. Trước đây một tháng, e rằng hắn chẳng cách nào đem về ngần này hàng hóa. Bây giờ không giống lúc trước, dưới sự dẫn dắt của chủ nhân, bộ lạc của hắn đã nắm bắt được cơ hội mới, khuếch trương hơn gấp mấy lần so với trước.
Hắn phải nhanh chóng quay lại bộ lạc, trợ giúp chủ nhân xử lý loạn cục tại Thảo Nguyên lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận