Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1089: Chân Thành


Không quan tâm đến cùng chú ngữ Trung Văn có vấn đề gì. Hiện tại Nhâm Tiểu Túc lo Mai Qua có chuyện gì hơn.
Chung quy Mai Qua là nhân vật mấu chốt giúp hắn có thể thâm nhập vào tổ chức Vu Sư. Nếu thằng này có chuyện gì, kế hoạch 3.0 của hắn sẽ phải điều chỉnh lại.
Mà mấu chốt, sau mấy ngày tiếp xúc, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Mai Qua cũng không tệ. Hơn nữa Mai Qua rất giống linh vật, thích hợp mang về Tây Bắc.
Cho nên, sao hắn có thể để Mai Qua chết được.
Nhâm Tiểu Túc vội chạy về, vừa chạy vừa làm động tác kéo quần, giống như vừa đi vệ sinh xong:
"Làm sao, có chuyện gì?”
Lều vải bên cạnh đống lửa đã biến mất. Mai Qua và hai Miên Dương Nhân đều nằm dưới hố đất, chỉ lộ mỗi cái đầu ra, vẻ mặt lo lắng nhìn Nhâm Tiểu Túc.
"Các ngươi bị gì vậy?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi, hắn không giả bộ. Hắn thật sự không biết vừa rồi là Vu Thuật gì!
Mai Qua thấy hắn tới gần bỗng nhiên hô to:
"Chớ có tới gần, nhất định gần đây có Vu Sư muốn ám toán chúng ta, tự ngươi hãy cẩn thận!"
Mai Qua vừa nói vừa quan sát biểu tình của Nhâm Tiểu Túc, muốn tìm ra manh mối từ trên người hắn.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng quay đầu quát:
"Người nào dám ám toán Mai Qua đại nhân!"
Mai Qua nhìn theo hướng Nhâm Tiểu Túc quay đi. Trong bóng đêm, một thân ảnh đeo mặt nạ bạc xoay người chạy đi.
Nhâm Tiểu Túc muốn đuổi theo lại nghe Mai Qua hô to:
"Không nên, hắn là Vu Sư, ngươi không phải đối thủ của hắn!"
"Đợi chút, ngươi trước cứ trốn đi đã. Cẩn thận hắn ám toán ngươi… "
Mai Qua hô:
"Không biết lai lịch Vu Sư này làm sao mà thủ đoạn lại hèn hạ như thế!”
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì khóe miệng có chút co giật, sau đó vội nói:
"Ta trốn thì các ngươi thế nào? Ta phải cứu các ngươi ra trước!”
"Vạn nhất hắn ám toán sau lưng ngươi..."
Nhâm Tiểu Túc gào thét:
"Không được, ta muốn cứu các ngươi trước!"
Mai Qua nhất thời cảm động:
"Nhâm Tiểu Túc, có người hầu cận như ngươi là may mắn lớn nhất cả đời Mai Qua ta. Cám ơn ngươi!"
"Cảm tạ tệ đến từ Mai Qua, + 1!"
Lý Thành Quả cũng nói:
"Về sau ta sẽ không nói bậy sau lưng ngươi nữa!"
Lưu Đình cũng lộ vẻ mặt xấu hổ.
"Được rồi đừng nói mấy chuyện này nữa. Vừa rồi tên Vu Sư kia cũng không quá mạnh nên vừa thấy ta đã chạy…”
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì cẩn thận từng li từng tí nhích tới gần, kéo ba người Mai Qua lên.
Sau đó bốn người không kịp thu dọn đồ đạc đã chạy thục mạng về hướng Tây.
Lúc này Mai Qua đã không còn hoài nghi Nhâm Tiểu Túc nữa, trong lòng còn có chút hối hận: Vì sao mình lại nghi ngờ người tốt như vậy chứ? Mình đúng là thứ không ra gì!
Mai Qua vừa chạy vừa lẩm bẩm:
"Nhâm Tiểu Túc yên tâm, từ nay về sau ta nhất định tận tâm tận lực dạy ngươi Vu Thuật. Ngươi không có tiền mua Chân Thị Chi Nhãn cũng chẳng sao. Đợi ta thu thuế vài năm ở đất phong, ta sẽ mua giúp ngươi!"
Lý Thành Quả cũng ở bên cạnh nói:
“Bây giờ ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Lúc trước ta bảo mua được hai Chân Thị Chi Nhãn sẽ cho ngươi một là nói nhảm thôi. Nhưng từ giờ khắc này, ta trịnh trọng hứa với ngươi, nếu có Chân Thị Chi Nhãn thừa ra ta mà không cho ngươi, cả đời Lý Thành Quả này sẽ không thể phóng thích Vu Thuật!"
Lưu Đình không kịp thở nói:
"Ta cũng vậy!"
"Được rồi được rồi… "
Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười, tự nhiên lại nói mấy chuyện ngượng ngùng này làm gì chứ.
Lý Thành Quả tưởng Nhâm Tiểu Túc không tin nên vội nói:
"Có phải ngươi không tin ta không?"
"Tin tin … "
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng nói.
Lý Thành Quả thấy Nhâm Tiểu Túc qua loa cho có liền bày tỏ thái độ rõ ràng:
"Ta sẽ đưa tiền cho ngươi tự mua luôn!”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt rồi ngại ngùng nói:
"Tuy có hơi đột ngột… nhưng cũng được.”
Ban đầu, kỳ thật ba người Mai Qua, Lý Thành Quả, Lưu Đình đều nghi ngờ Nhâm Tiểu Túc. Chung quy khi họ gặp chuyện không may lại vừa lúc Nhâm Tiểu Túc không có ở đó, có trùng hợp không kia chứ?
Nhưng sau khi mặt nạ bạc xuất hiện, mọi người đã không chút nghi ngờ gì nữa. Đầu tiên, Nhâm Tiểu Túc tuy là người Trung Thổ nhưng chưa tiếp xúc với Vu Thuật. Tiếp đó, Nhâm Tiểu Túc không có Chân Thị Chi Nhãn, căn bản không sử dụng được Vu Thuật.
Hơn nữa, hung thủ đã xuất hiện a. Đó chính là mặt nạ bạc!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đang tự hỏi một vấn đề, chẳng lẽ Vu Thuật của hắn có khả năng tự định vị à?
Hắn vừa chạy vừa nói:
"Đến cùng khi nãy các ngươi đã trải qua những gì?"
"Chúng ta đang ngủ thì cảm nhận được lều vải bị sụp xuống đất, xung quanh đều là cát… "
Mai Qua nói:
"Bất quá, Hãm Địa thuật này có thời gian rất ngắn. Chúng ta nhanh chóng nhận ra rồi chui khỏi lều vải, cơ mà không đợi chúng ta kịp chạy đi, Hãm Đại thuật mới đã bắt đầu.”
"Hãm Địa thuật sao?"
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhớ kỹ, thì ra chúc mừng phát tài là Hãm Địa thuật...
"Thủ đoạn tên Vu Sư này cực kỳ ác độc, hắn chôn chúng ta chỉ lộ cái đầu, chẳng biết để làm gì… "
Lý Thành Quả phàn nàn:
"Sao có thể có Vu Sư ác độc như thế chứ!"
Khóe mắt Nhâm Tiểu Túc giật giật, bị người mắng mà không được cãi lại thiệt không dễ chịu tí nào. Hắn lập tức nói sang chuyện khác:
"Đúng rồi Tiểu Mai, trình độ Vu Thuật của đối phương thế nào?"
Lúc này Mai Qua không để ý tới cách gọi Tiểu Mai của Nhâm Tiểu Túc nữa. Chung quy vừa rồi đối phương đã cứu hắn, hiện tại trở mặt thì quá thất đức a. Hắn suy nghĩ rồi nói:
"Rất lợi hại, so với ta lợi hại hơn!"
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Mặc dù Hãm Địa thuật chỉ là Vu Thuật sơ giai giống Hỏa Cầu Thuật. Thế nhưng diện tích thi pháp của hắn lớn hơn ta gấp vài lần. Vừa nhìn là biết đã luyện tập nhiều năm, ít nhất thời gian tu tập cũng nhiều hơn ta…. "
Mai Qua giải thích:
"Hơn nữa, mấu chốt ở chỗ, chỉ trong thời gian ngắn hắn có thể thi thuật hai lần, chứng tỏ khả năng điều khiển nguyên tố tốt hơn ta.”
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc lắng nghe, sau đó còn khiêm tốn nói:
"Ta cảm thấy hắn không lợi hại như vậy."
Mai Qua chân thành nói:
"Ngươi không phải Vu Sư, cho nên không biết chỗ lợi hại của hắn."
"Vâng, có cơ hội thì ta sẽ học hỏi nhiều hơn… "
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói.
Bấy giờ Mai Qua chợt phát hiện, cho dù Nhâm Tiểu Túc đối mặt với nguy hiểm cũng mảy may cũng không khẩn trương, hiện tại trên đường chạy thoát thân vẫn có thể cười ra tiếng.
Đương nhiên, đây không phải chuyện xấu. Điều này nói rõ Nhâm Tiểu Túc là người hầu cận tốt, gặp nguy không bỏ người. Quả nhiên rất đáng để thu nhận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận