Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1125: Giao Dịch Cùng Thợ Săn Tiền Thưởng

Hiện giờ với thực lực cùng tính cảnh giác của Nhâm Tiểu Túc, không ai có thể thần không biết quỷ không ăn cắp đồ trên người hắn cả.
Cho nên khi hắn bị người khác đụng vào trên phố, hắn liền để đối phương lấy máy theo dõi.
Kẻ trộm không biết thứ vừa lấy được là gì, chỉ có thể cầm về cho người phía sau.
Điều này giúp Nhâm Tiểu Túc thuận lợi tìm được địa điểm Trần Trình tiểu nữ vu An An ẩn thân.
Chuyện này khiến Trần Trình cùng An An có phần trở tay không kịp, kế hoạch nguyên bản của bọn họ là trộm được ví tiền hoặc vật phẩm tùy thân của Nhâm Tiểu Túc, dựa vào đó tiến hành tìm hiểu và phân tích về tính cách tên này.
Kết quả bọn họ cứ bị Nhâm Tiểu Túc tìm được chỗ ở bí mật.
Tiệm rèn trong trọng trấn Vaduz chính là “phòng an toàn” tương đối quan trọng nhất của bọn họ.
Khi tổ chức có người gặp nguy hiểm, người này có thể ẩn nấp trong hầm ngầm của tiệm rèn tới khi nguy cơ được giải trừ.
Trong hầm ngầm có đầy đủ khẩu phần lương thực, có thể hỗ trợ được bọn họ.
Loại an toàn phòng này đã giúp họ thoát khỏi sự truy tìm của Vu Sư ngần ấy năm.
Vậy mà hiện tại lại bị Nhâm Tiểu Túc tìm được.
Thợ rèn phụ trách ngụy trang phòng an toàn cũng bị Nhâm Tiểu Túc một kích đánh bại, đến giờ vẫn chưa thể đứng dậy.
Cảm giác thất bại dâng lên trong lòng Trần Trình cùng An An, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Các ngươi không cần ngạc nhiên như vậy, chung quy các ngươi đã nhờ vào hai Miên Dương Nhân biết được ta không phải người của vương quốc Vu Sư, không phải sao? Tốc độ phát triển ở Trung Thổ, e rằng nhanh hơn các ngươi tưởng tượng nhiều."

An An bình tĩnh lại:
"Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"
"Đợi chút, ta muốn uốn nắn cách nói của ngươi một chút…. "
Nhâm Tiểu Túc tìm cái ghế ngồi xuống:
"Các ngươi cố tình rời khỏi thương đội ở ngay trước mặt ta, cố ý dẫn ta rời khỏi thương đội, hẳn là ta hỏi các ngươi, tìm ta có chuyện gì mới đúng?"
Trần Trình đỡ thợ rèn lên, sau đó nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Đến cùng ngươi là ai.
Kỵ Sĩ và Nhậm Hòa có quan hệ gì với ngươi?”

Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
"Ta là đang điều tra chuyện này nên mới truyền tin cho các ngươi, dựa vào các ngươi truyền tin này ra ngoài.
Bây giờ có thể nói cho ta biết, các ngươi và tổ chức sau lưng các ngươi rốt cục biết chuyện gì?”

Trần Trình và An An nhìn nhau, sau đó tiểu nữ vu nói:
"Chúng ta cũng không rõ người ngươi nói rốt cuộc là ai, nhưng chúng ta từng nghe nói qua."

"Từng nghe nói là tin tốt… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Nói cụ thể hơn đi.”

"Tình hình cụ thể chúng ta không biết, chỉ từng nghe bậc cha chú nhắc tới, Nếu ngươi muốn biết nhiều tin tức hơn thì tới Đô Thành cùng chúng ta đi… "
An An nói.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt một chút, hắn vui vẻ nở cười nói:
"Các ngươi dẫn ta tới Đô Thành rồi lợi dụng ta?"
Hai tay đang rủ xuống của An An bỗng nắm chặt thành quyền.
Nàng cảm giác nói chuyện với thiếu niên này, toàn bộ tâm tư đều bị đối phương nhìn thấy.
Loại cảm giác này rất không tốt, cứ nhân bản thân luôn ở thế bị động vậy.
"Cụ thể mà nói, chúng ta không muốn lợi dụng ngươi, mà có chuyện cần ngươi, muốn ngươi bảo vệ chúng ta.
Chuyện ta giao dịch, ngươi tới Đô Thành giúp chúng ta một việc, chúng ta sẽ nói ngươi biết chuyện ngươi muốn biết….”

An An bình tĩnh nói.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ hai giây rồi cười rộ lên:
"Các ngươi là nói, người giết chết thổ phỉ đã chạy trốn kia?"
Đây là nhắm tới sức chiến đấu của lão Hứa a.
Cơ mà chắc đối phương không biết, lão Hứa bất quá chỉ là một loại năng lực của hắn mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc cũng không giải thích.
Hắn tin với sức chiến đấu đỉnh phong của lão Hứa so với khí lực yếu ớt của Vu Sư chắc chắn ăn đứt.
"Đúng vậy… "
An An lạnh lùng nói:
"Ngươi không muốn đi Đô Thành cũng không quan trọng, nhưng chuyện ngươi muốn biết thì tự mình nghe ngóng đi.”

Nhâm Tiểu Túc có chút hứng thú đánh giá An An:
"Ta tin bây giờ các ngươi cũng không có viện binh trong Vaduz.
Nếu ta có thể tìm được nơi các ngươi ẩn thân, hơn nữa dám một mình tới, các ngươi cảm thấy bản thân đủ sức cứng đối cứng với ta?”

An An cười lạnh:
"Chúng ta có hai người Vu Sư, nếu ngươi cảm thấy thực lực mình rất mạnh thì không ngại chơi đùa với chúng ta một chút.”

Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc bỗng lao tới trước mặt Trần Trình cùng An An.
Bàn tay như sắt thép của hắn nắm cổ cả hai, cứng rắn nện hai người này lên vách tường của tiệm rèn.
Chỉ trong chớp mắt, Chân Thị Chi Nhãn trong tay Trần Trình cùng An An rơi xuống đất.
Russell từng ghi trong Quy tắc chung của Vu Thuật, khi hắn đối mặt với Kỵ Sĩ Trung Thổ, căn bản cũng không có cơ hội ngâm xướng chú ngữ.
Ngay cả kỳ tài ngút trời như Russell, Đại Vu Sư có kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng đánh không lại thì hai tiểu Vu Sư như Trần Trình và An An tính là cái gì.
Trần Trình cùng An An ra sức vùng vẫy, nhưng bất kể bọn họ giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Nhâm Tiểu Túc.
Vào lúc thợ rèn cùng học đồ muốn đánh lén Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên buông ra lùi một bước, mặc kệ Trần Trình cùng An An ngã trên mặt đất.
Nhâm Tiểu Túc cướp lấy trường kiếm từ tay thợ rèn, dùng sức bẻ gãy thân kiếm:
"Vũ khí của mình còn cầm không vững mà đòi chơi đùa với ta.
Nói với trưởng bối các ngươi, ta sẽ tới Đô Thành.
Hơn nữa nếu mục tiêu của các ngươi là đối địch với Vu Sư thì chúng ta chung đường.
Còn về việc lợi dụng gì đó thì đừng nghĩ tới nữa.”

Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay người rời đi.
Để lại bốn người trong tiệm rèn nhìn theo.
Trước đó, bọn họ xác thực chưa bao giờ gặp qua đối thủ có thể lực mạnh như thế, vì vậy hiện giờ bị Nhâm Tiểu Túc đánh cho thương tích đầy mình.
Cũng chính giờ khắc này bọn họ bỗng hiểu được, thiếu niên kia mạnh tới nhường nào.
"Vì sao loại người này lại đi làm người hầu cận cho tiểu Vu Sư? Đến cùng hắn tới vương quốc Vu Sư có mục đích gì?”

Trần Trình kinh ngạc nói.
An An không phục, nàng nhìn về phía thợ rèn:
"Cách Lực Tư thúc thúc, phiền ngươi truyền tin tới Đô Thành để phụ thân họ cẩn thận đề phòng."

"Ừ… "
Cách Lực Tư nghiêm túc gật đầu.
Với loại người vốn sống nhờ vào sức mạnh thân thể như hắn, đương nhiên nhận ra Nhâm Tiểu Túc khủng bố cỡ nào.
Mọi người trong tổ chức hẳn phải toàn lực đề phòng chuyện xấu có thể xảy ra.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc rời đi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi lúc bẻ kiếm, hắn chỉ sợ mình thất bại, may mà công nghệ luyện kim ở đây không ra gì…
Cho nên vấn đề tiếp theo là, Nhâm Tiểu Túc dùng thiết bị theo dõi để tới chỗ thợ rèn.
Hắn không để lại thứ này cho Mai Qua.
Vì thế, hắn lạc đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận