Đệ Nhất Danh Sách

Chương 653: Sự Lựa Chọn Của Hứa Khác


Chín giờ tối, một vị khách không ai nghĩ tới tới đại học Thanh Hòa. Chủ tịch Hội sinh viên Hứa Chất của đại học Thanh Hòa đứng trước cửa an ninh:
- Ta là Hứa Chất của Hứa gia, muốn gặp anh trai Hứa Khác của ta.
Hứa Khác là anh họ Hứa Chất. Trước khi Lạc thành gặp chuyện không may, mối quan hệ của cả hai rất tốt. Rất nhiều bạn bè của Hứa Chất cũng biết hắn xem Hứa Khác là tấm gương của mình.
Nhưng tới lúc này thì ai tới cũng vô ích thôi. Kỵ Sĩ La Vân Nhàn đứng canh ở cửa ngẩng đầu nhìn Hứa Chất một cái:
- Hôm nay Hứa Khác không tiếp khách, ngày mai hãy tới.
Dù ngày mai Thanh Hòa có còn ở đó không thì sau đêm nay, mọi chuyện sẽ được quyết định.
Hứa Chất đứng trước cửa im lặng nửa ngày:
- Có thể giúp ta truyền lời cho hắn không, lỡ hắn chịu gặp ta thì sao?
La Vân Nhàn cũng không để ý tới Hứa Chất. Kỵ Sĩ không phải cấp dưới Thanh Hòa, nhiệm vụ hôm nay của họ chỉ là bảo vệ Thanh Hòa thôi. Những cái khác không quan tâm.
Hứa Chất vốn đi đến đâu cũng được chú ý nay có phần cô đơn. Thế giới của người trưởng thành quả nhiên không giống với môi trường trong đại học của hắn.
Bất quá vào lúc này, thư ký Hứa Khác đi ra từ thang máy, nói với Hứa Chất:
- Đi với ta.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hỏa Chủng lần nữa sáng lên, nói:
- Được.
Thang máy một đường đi tới tầng cao nhất, tầng 12. Cửa vừa mở ra, Hứa Chất liền thấy Hứa Khác đứng một mình bên cửa sổ. Dường như đang ngắm nhìn Lạc thành.
Hôm nay Lạc thành không còn là Bất Dạ Thành nữa. Đèn nê ông đã được tắt hơn phân nửa. Người đi đường trốn trong nhà không dám ra ngoài, khiến đường phố trông vô cùng quạnh quẽ.
Không chờ Hứa Chất đi tới bên người, Hứa Khác nở nụ cười:
- Ngươi nhìn đi, thành thị không được bảo vệ bởi vũ lực yếu đuối như thế đó.
- Nó vẫn có thể khôi phục sự phồn hoa như trước…
Hứa Chất nhẹ giọng nói.
- Ngươi tìm ta là có chuyện gì à?
Hứa Khác hiếu kỳ nói.
- Có người muốn đối phó ngươi…
Hứa Chất nói.
- Ta biết.
- Họ muốn giết ngươi.
- Ta cũng biết.
Cuối cùng Hứa Chất cũng không nhịn được nữa:
- Lần này người họ phái tới nhiều hơn tưởng tượng của ngươi. Người đã chết đều là siêu phàm giả đánh thuê thôi. Cho tới bây giờ, thực lực của họ chưa từng bị dao động.
Hứa Khác có chút hứng thú hỏi:
- Ngươi còn biết gì nữa?
- Hơn nữa…. Cẩn thận người bên cạnh ngươi…
Hứa Chất thở dài.
Hứa Khác im lặng.
Lần này hắn không thể không im lặng. Dù người ngoài có nhiều hơn nữa cũng không khiến hắn khẩn trương. Ngược lại những lời này càng khiến Hứa Khác bất an.
Đột nhiên Hứa Chất cảm giác được, dường như Hứa Khác đã sớm biết từ trước.
- Ta biết chú ta tham dự vào trong đó, nhưng lập trường của ta và chú ấy không giống nhau. Hôm qua ta tính không quan tâm chuyện cha ta đi tới Chợ đêm ta cũng không thèm đếm xỉa tới. Nhưng nội tâm vẫn có phần không nỡ…
Hứa Chất nói.
Hứa Khác vỗ vai hắn:
- Hiện tại vẫn còn kịp, nhanh đi đi. Rời xa mảnh đất thị phi này, mai hãy trở về.
Hôm trước, cổng lớn Lạc thành đã đóng, không cho người có hộ chiếu làm việc tiến vào nữa.
Nhưng hôm nay, cổng lớn của Lạc thành đã mở ra, để cư dân trong thành rời đi. Cũng báo cho họ biết ngày mai hãy trở về, mặc kệ ngày mai ai khống chế Lạc thành cũng chẳng liên quan gì tới chuyện của cư dân bình thường.
Hứa Khác làm vậy vì không muốn người của cả Lạc thành chôn chung với mình.
Lý Ưng Duẫn và Trương Thanh Khê đã làm việc nhiều ngày để bảo vệ Thanh Hòa. Vì tất cả mọi người đều có cảm tình với Thanh Hòa và Lạc thành.
Thế nhưng đột nhiên Hứa Khác cảm giác được, kỳ thật tòa thành này và cư dân trong thành quan trọng hơn so với Thanh Hòa nhiều.
Trong lòng mọi người kỳ thật hiểu rõ, ba tập đoàn đã sớm liên thủ với nhau. Đây không phải chuyện mà một tập đoàn Thanh Hòa nhỏ có thể cản trở, dù cộng thêm Nhâm Tiểu Túc cũng không được.
Có người nói Chư thần quật khởi sẽ kế kết thúc thời đại của tập đoàn. Hứa Khác cũng đồng ý những lời này, nhưng ít nhất bây giờ tập đoàn vẫn có thể đứng vững.
Vào lúc này ánh lửa bùng lên từ nơi xa. Ánh sáng màu cam khiến hàng rào sáng rực lên, không còn ảm đạm như trước nữa.
Ánh lửa bùng lên ở rất nhiều nơi cứ như pháo hoa vậy.
Hứa Khác quay đầu nhìn Hứa Chất, cười nói:
- Về đi thôi, nơi này không phải nơi ngươi nên ở lại.
Sau khi tiễn Hứa Chất đi, Hứa Khác đổi một bộ đồ tác chiến. Bộ đồ nằm trong tủ quần áo đã lâu.
Hắn một thân một mình đứng trên tầng cao nhất của văn phòng, ủi quần áo tác chiến mà trang nghiêm như đang thực hiện một nghi thức.
Thay đồ xong hắn đi xuống lầu, thế nhưng hắn không đi thang máy bò xuống đất qua mặt tường bên ngoài tòa nhà, trông chẳng khác nào một con thạch sùng cả.
Kỳ thật trước khi Tần Sanh trở thành Kỵ Sĩ, Tần Sanh cũng không biết Hứa Khác là Kỵ Sĩ. Mãi tới khi Tần Sanh leo núi và thấy được tên của Hứa Khác.
Hứa Khác tránh được sự quan sát của La Vân Nhàn. Một mình đi trên phố, hắn cảm thấy rất phiền chán vì luôn được nhiều người bảo vệ. Đêm nay cuối cùng hắn cũng được trở lại thành Kỵ Sĩ thật sự.
Hứa Khác quay đầu nhìn ánh đèn sáng rực trên cao ốc Thanh Hòa. Cao ốc này đã đứng đó được vài chục năm nhưng vẫn không bằng số thời gian Lạc thành tồn tại trên thế giới này.
Mấy ngày nay đã có quá nhiều người chết. Mỗi Kỵ Sĩ chỉ ngủ được vài tiếng một ngày. Lão Lý vốn đã bị thương nhưng lại che giấu không nói với ai. La Vân Nhà và Hoàng Hiểu Vũ trong cao cao ốc suốt ngày đêm, muốn ngủ cũng chỉ có thể đứng ngủ.
Thứ những tập đoàn kia muốn không chỉ là 7 vệ tinh mà còn là mệnh của Hứa Khác hắn. Nếu thế cứ cho bọn họ đi, cần gì phải lôi kéo mọi người chôn chung một chỗ.
Vốn Kỵ Sĩ phải sống thật tiêu sái, mỗi người bọn họ sống vì tự do, sinh ra vì tín ngưỡng.
Thế nhưng vì Hứa Khác hắn là người cầm quyền của Thanh Hòa mà trói buộc Kỵ Sĩ lại Lạc thành. Chung quy Kỵ Sĩ nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn mà.
Những Kỵ Sĩ đó khinh thường cộng tác cùng Hứa Gia. Nếu không có Hứa Khác hắn, hẳn cuộc sống của mọi người sẽ trôi qua tốt hơn?
Bất quá trước đí, với tư cách là một Kỵ Sĩ, Hứa Khác có chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
Trong suy nghĩ Hứa Khac, dù hắn có chết cũng phải lấy tính mạng của kẻ địch lót đường cho mình.
Bên ngoài cao ốc Thanh Hòa có đầy gián điệp. Cho nên khi Hứa Khác một mình lẻ loi rời khỏi cao ốc, hai vị Kỵ Sĩ không phát hiện ra nhưng người của tập đoàn trốn xung quanh đó đã biết.
Hứa Khác đi được một khoảng xa thì nói với người đi theo sau mình:
- Báo cho chủ tử của các ngươi biết, Hứa Khác ta chờ họ ở đây. Để xem đến cùng các ngươi có bao nhiêu người.
Bên cạnh vang lên âm thanh cười nói:
- Quả nhiên người cầm quyền của Thanh Hòa càng có cốt khí hơn so với tưởng tượng của chúng ta, lại càng kiên cường hơn nữa. Yên tâm, người chúng ta đem tới tối nay đủ để mai táng cả Thanh Hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận