Đệ Nhất Danh Sách

Chương 456: Đột Phá!

Tiếng cảnh báo trong trụ sở quân doanh ngày càng chói tai, gần nửa hàng rào đều nghe được. Cư dân kéo tới cửa sổ lén lút quan sát. Họ nghe thấy âm thanh di chuyển nặng nề. Binh sĩ phụ trách tìm kiếm Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng tập kết tại quân doanh.
Một ít cư dân kinh ngạc vô cùng, họ nghe nói ban ngày binh sĩ Tông thị không bắt được thiếu niên kia. Khi ấy mọi người cũng không tin lắm, chung quy nơi này có cả một quân đoàn mà đối phương chỉ có 1 người.
Không bắt được là không bắt được thế nào?
Bấy giờ, người kia nói: Anh rể ta là Quân đoàn trưởng của hàng rào 146, đây là hắn nói với ta.
Kết quá, chẳng ai tin cả, ngươi nổ cái gì hả. Nếu anh rể ngươi là Quân đoàn trưởng thì cha ta chính là Lữ trưởng nề.
Dù sao dưới tình cảnh loạn lạc này, trong lòng mọi người đều thấp thỏm bất an. Chiến tranh đã lan tới hàng rào 146, không ai tin lời của người vừa rồi cả.
Chung quy, việc một quân đoàn không bắt được một kẻ địch xâm nhập vào hàng rào thì nói ra ai mà tin?
Bấy giờ, khi nghe tiếng cảnh báo chói thì đám người này cũng bắt đầu tin rồi.
Thiếu niên kia không chỉ tránh được việc đuổi bắt vào ban ngày mà còn to gan lớn mật trực tiếp tập kích trụ sở của binh sĩ Tông thị?
Nhâm Tiểu Túc giết cảnh vệ canh cửa thì lập tức cầm theo Hắc đao tiến vào. Có người thấy được hành động của hắn từ phòng giám sát nên nhanh chóng vọt xuống. Trên lầu cũng vân lên tiếng cảnh báo, nhất thời cả khu nhà huyên náo tới sôi trào.
Hai người lao xuống từ phía trên bắt đầu cảnh giác, họ thấy rõ thân thủ đối phương tốt tới khó tin. Lúc đối phương giết cảnh vệ, ngay cả tường gạch cũng vỡ vụn.
Nhưng không chờ họ thấy được Nhâm Tiểu Túc thì một bàn tay thò ra từ trong bóng đen của thang vịn, ném một quả lựu đạn xuống chân họ!
Trên lầu vang lên tiếng nổ mạng, Nhâm Tiểu Túc cũng không có thời gian dây dưa với những quan quân núp trong bóng tối với ý đồ xạ kích kia. Nếu để đối phương thành công tập kết và bao vây lầu nhỏ thì thật sự rất phiền.
Quan quân trên lầu chạy xuống dưới, có người trực tiếp dừng ở đầu bậc thang, tạo thành đội hình phòng ngự, yên lặng đợi Nhâm Tiểu Túc dâng tới cửa.
Thế nhưng, dùng cách này đối phó với kẻ địch bình thường còn được, để đối phó với Nhâm Tiểu Túc thì quá yếu rồi.
Chỉ thấy đội hình kia nhanh chóng bị Nhâm Tiểu Túc tiêu diệt. Binh sĩ ngồi ở phòng quan sát theo dõi chỉ biết trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc như quỷ mị đi xuyên qua hành lang, giơ tay nhấc chân chẳng khác nào dã thú hung mãnh.
Quan quân ngồi ở phòng giám sát cầm súng lực xông ra. Kết quả chỉ mới bước nửa bước khỏi căn phòng thì lưỡi đai đã bổ từ bả vai hắn xuống, cả cánh tay lẫn súng lục đều bị rơi ra.
Ngay sau đó, thiếu niên đạp thêm một cước tới mức cả người quan quân biến dạng.
Này cần có bao nhiêu sức mạnh mới làm được? Xương cốt con người cực kỳ rắn chắc đấy!
Âm thanh lựu đạn liên tiếp vang lên, binh sĩ ở phòng quan sát không ngừng xông ra, nhưng không có bất kỳ lực lượng vào có thể ngăn cản bước chân của thiếu niên.
Cứ mỗi vài giây đồng hồ qua đi sẽ có một camera bị phá hư, màn hình trong phòng quan sát hóa thành từng đóa bông tuyết.
Binh sĩ trong phòng cảm giác như có quỷ, đó là con quỷ chỉ có trong truyền thuyết, một khi nó xuất hiện cũng xuất hiện tình cảnh này. Không ngừng ép nát con mồi tới khi cạn khô máu.
Ban ngày, binh sĩ trong phòng trinh sát có nghe nói các huynh đệ bên ngoài không bắt được người bị truy nã.
Lúc ăn cơm, mọi người còn trêu chọc, nói những huynh đệ kia quá yêu rồi, nhiều người như vậy mà không bắt được một người.
Nhưng hiện tại, tới khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của đối phương. Họ mới hiểu được sự đáng sợ của loại người có thể ẩn núp trong những khu kiến trúc này.
Nếu không có bị áp chế bởi hỏa lực, ai biết đối phương có thể làm được gì? Thiếu niên này vô địch khi tác chiến trong phạm vi nhỏ, muốn áp chế phải dùng nhân lực lớn kìm hãm lại.
Lúc này, thiếu niên đã đi lên lầu… binh sĩ ngồi trong phòng quan sát của lầu này cực kỳ hoảng sợ. Hắn cầm súng rồi quay đầu lại, vừa hay thấy cảnh cửa phòng bị một thanh đao lớn bổ đôi.
Thanh đao màu đen kéo một khe nứt dữ tợn trên cánh cửa thép. Binh sĩ có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Tiểu Túc qua cái khe nứt đó.
Vừa rồi do khẩn trương quá nên binh sĩ quên mất Nhâm Tiểu Túc đã tới ngoài cửa phòng. Lúc này, thấy đôi mắt lộ ra từ khe nứt, binh sĩ bị hù tới hồn bay phách lạc!
Nhâm Tiểu Túc bổ cửa thép ra một cái khe. Khi hắn thấy bên trong chỉ có 1 người còn chẳng muốn xông vào, trực tiếp thảy một quả lựu đạn vào trong đó rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trước kia, Nhâm Tiểu Túc có ít lựu nên khi muốn dùng đều phải đắn đo suy nghĩ.
Lúc trước, hắn và Tiêm Đao Liên đã tiêu diệt 3 nhà xưởng quân sự, tất cả lựu đạn đều được đưa cho Nhâm Tiểu Túc. Hiện tại, hắn cũng không đếm nổi mình có bao nhiêu quả nữa…
Phía bên Tiêm Đao Liên không có ai dành lựu đạn với Nhâm Tiểu Túc, sau khi tìm thấy lựu đạn đều kín đáo đưa cho thiếu niên.
Lúc này, lợi ích Nhâm Tiểu Túc có thể tranh thủ được cho tiền tuyến cũng chỉ thế này mà thôi.
Vốn quân lực ở hàng rào 146 nhiều hơn bây giờ nhưng đều bị điều ra tiền tuyến rồi.
Hơn nữa, bình thường ở nơi trú quân thường có hai siêu phàm giả, bây giờ chỉ còn một người. Người còn lại chính là Tông Thừa nhưng không biết đang ở đâu.
Cho nên, khi Nhâm Tiểu Túc một đường xông lên lầu thì chẳng đụng phải phản kháng nào cả.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có thể ném lựu đạn khắp nơi trong tòa nhà này, thế nhưng hắn sợ ném chuột vỡ bình.
Nơi này cất giữ một lượng lớn tư liệu. Hơn nữa còn có rất nhiều người thuộc nội bộ Tông thị. Bọn họ vẫn ôm huyễn tưởng, chỉ cần một trong số họ bắn trúng Nhâm Tiểu Túc thì thiếu niên sẽ bị đánh bại.
Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác chẳng ai thành công làm được điều này cả. Thậm chí có không ít người chưa nhìn thấy mặt Nhâm Tiểu Túc đã chết mất rồi.
Hơn nữa, hơn nửa số người ở nơi này đều là tham mưu không giỏi võ, một nửa còn lại là quan quân cùng một ít quân canh gác bình thường. Nơi này không xứng để Nhâm Tiểu Túc dùng quá nhiều lựu đạn!
Máu chậm rãi chảy xuống từ cầu thang, rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh tí tích.
Khi Nhâm Tiểu Túc đang ở tầng 3 thì có một người vụng trộm leo ra khỏi từ trong tủ quần áo tầng 2. Ngay cả dũng khí phản kháng hắn cũng không có, chỉ biết tranh thủ tìm cơ hội chạy trốn khi nghe tiếng nổ mạnh vang lên trên lầu
Quan quân mập thật vất vả chui ra, vừa tới hành lang đã hung hăng trượt ngã.
Này mập mạp quan quân thật vất vả từ trong tủ quần áo chui đi ra, mới vừa đi tới trong hành lang liền hung hăng ngã một phát.
Tên quan quân ngã sấp mặt kêu lên một tiếng ôi ai!!! Vừa hô xong một tiếng này hắn liền hối hận, không biết có bị kẻ địch phát hiện không?
Bất quá kẻ địch đã đi lên tầng 3, chắc sẽ không quay đầu giết hắn đâu nhỉ?
Không chờ hắn kịp yên lòng đã thấy phía bên cạnh xuất hiện Ám ảnh chi môn, một quả lựu đạn được ném ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận