Đệ Nhất Danh Sách

Chương 834: Không Coi Mình Là Người Ngoài

Những ngày này, Ba Ngôi dù được ăn uống đầy đủ thì vẫn là đồ ăn thừa của Hỏa Chủng.
Hơn nữa còn là đồ ăn được nấu xong cả tiếng, nguội lạnh cả rồi.
Bây giờ đã là mùa lạnh, thân thể lạnh, ăn cơm lạnh thì khó chịu đừng hỏi.
Hơn nữa, số cơm thừa canh cặn đó trên cơ bản còn chẳng có thịt.
Nhiều lắm chỉ có chút nước sốt rưới lên mà thôi.
Còn bây giờ thì sau, trong cà mên là từng khối thịt gà kho cùng nước sốt thấm vào cơm thật đẹp mắt, vừa nhìn qua là thấy muốn ăn rồi
Đám người Lương Sách dùng sức múc đồ ăn, vừa ăn vừa nói:
- Cũng nhờ Tiểu Túc có cách, có thể móc nối quan hệ với Hỏa Chủng.
Mắt thấy nhiều này rồi mọi người vẫn chưa tắm rửa, hơn nữa còn sống trong cảnh ngủ trên xe vận binh, màn trời chiếu đất.
Khuôn mặt từng người bây giờ trông chả khác nào nạn dân.
Nhâm Tiểu Túc mở một hộp cơm đưa cho Vương Kinh:
- Nhân lúc còn nóng lão gia tử ăn đi.
Vương Kinh nhìn đám Lương Sách, cười nói:
- Các ngươi không nói cám ơn Nhâm Tiểu Túc à?
Nghe vậy, Tư Mã Cương lập tức dẫn đầu:
- Cám ơn ngươi, Tiểu Túc.
Không có ngươi e rằng chúng ta cũng không được điều tới trạm y tế tạm thời.
“Điểm cảm tạ tới từ Tư Mã Cương, +1!”
Lương Sách cười tươi:
- Tiểu Túc, quan hệ giữa chúng ta chắc không cần cám ơn, về sau có việc…
Nhâm Tiểu Túc ngắt lời:
- Ngươi vẫn nên nói cảm ơn đi…
Lương Sách:
- Cám ơn…
“Điểm cảm tạ tới từ Lương Sách, +1!”
Mọi người trong thùng xe bỗng cười rộ lên.
Họ cũng chẳng biết vì sao mình cười, càng không biết rốt cục cái gì đã xúc động mình.
Có lẽ là bữa cơm no, cũng có thể là Nhâm Tiểu Túc bắt chẹt Lương Sách.
Mệt mỏi mấy ngày nay phảng phất như đã được quét sạch.
Chỉ là tiếng cười truyền vào lỗ tai đám nạn dân thì mất đi sự thư thái, thậm chí còn có phần chói tai.
Phải biết, tối nay đám Nhâm Tiểu Túc được ăn no nhưng những nạn dân khác thì không, chỉ có thể chờ tới ngày mai thôi.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh yếu ớt vang lên ngoài thùng xe:
- Này, quấy rầy một chút.
Trong số nạn dân cũng không phải ai cũng có lệ khí nặng như người trung niên kia.
Lần này nạn dân là một thiếu niên gầy tong teo, hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ta có một cái nhẫn vàng, có thể mua được vài bữa cơm từ chỗ ngươi không?
Mọi người trong xe hai mặt nhìn nhau, dù Vương Kinh là người phụ trách đoàn người nhưng hắn Tuyệt đối sẽ không quyết định thay cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi từ chối:
- Không được, ta cũng được quan quân Hỏa Chủng cho phép mới được lấy cơm.
Việc này ta không làm chủ được.
Thay vì tìm ta không bằng ngươi tới tìm người của Hỏa Chủng đi.
Nạn dân ngoài xe lộ vẻ khó xử, rõ ràng hắn không dám đi nói chuyện với đám người kia.
Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, hắn tiếp xúc vô số lần với Hỏa Chủng rồi nên không sợ nữa.
Thế nhưng với người bình thường mà nói, việc đối mặt với người đã phá hủy nơi ở của họ thì không dễ dàng vậy.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không để ý tới đối phương nữa.
Hiện tại hắn chỉ muốn che chở cho đoàn người Ba Ngôi, những người khác hắn không quản được.
Lỡ Hỏa Chủng thấy được hắn . Âm Thầm thu tiền người khác, sau đó không cho họ lấy cơm luôn thì sao?
Đợi nạn dân thất vọng rời đi, Vương Kinh đột nhiên hỏi:
- Kỳ thật ngươi có thể giúp hắn mà?
- Lão gia tử, thiên hạ có rất nhiều người cần giúp đỡ, hắn chỉ là một trong số đó…
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
- Ngài cảm thấy ta làm sai à?
- Không không không…
Vương Kinh lắc đầu:
- Chỉ là ta có phần đau lòng.
Ngươi tốt như vậy mà có thể đưa ra lựa chọn dứt khoát, chứng tỏ đã trải qua rất nhiều gian khổ.
Ngươi làm vậy không sai, ta không có lập trường phê phán ngươi, chỉ là không biết khi nào thế đạo mới dần tốt hơn.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, hắn không ngờ Vương Kinh đột nhiên nói thế, cho nên im lặng một hồi.
Vương Kinh nói không sai, là thế giới này dạy cho hắn cách sống.
Đau khổ những năm đó hắn nếm trải nhiều không kể xiết, làm gì còn tâm tư đi giúp người khác nữa.
Có một lúc, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới có người từng nói hắn cũng là một tia sáng.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi Vương Kinh:
- Lão gia tử, ngươi cảm thấy ta là người tốt hay xấu?
Vương Kinh hỏi:
- Nếu không có chúng ta, ngươi đụng phải Hỏa Chủng sẽ làm gì?
Nhâm Tiểu Túc đáp:
- Họ không cản được ta, ta sẽ rời đi.
- Ngươi là vì chúng ta mới ở lại đúng không…
Vương Kinh cười nói:
- Người tốt không nhất định phải cứu vớt thế giới, bằng không làm người tốt sẽ mệt chết.
Ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi có thể làm, không thẹn với lương tâm là được.
Vương Kinh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nhâm Tiểu Túc thế nhưng cũng không khác câu trả lời là bao.
Binh sĩ Hỏa Chủng lần nữa lên đường.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trên xe đắp chăn, nhìn hàng xe lung la lung lay trước mắt, bầu trời cùng cánh rừng bao phủ hắn lúc này.
Phía dưới chăn, Dương Tiểu Cận yên lặng cầm chặt tay hắn, bàn tay nàng vừa ấm áp lại có lực.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cười, hắn suy nghĩ nhiều quá làm gì.
Nhưng vào lúc này, chẳng hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nghĩ tới lời AI từng nói với hắn, nó từng thấy cách con người đối xử với dị tộc ở hàng rào 61 rồi.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc nói, thường xuân tổn thương con người nên mới bị con người diệt trừ.
AI trả lời, nó cũng vậy.
Theo lời Vương Kinh vừa rồi, con người lựa chọn thế nào đều dựa vào những gì họ đã trải qua.
AI được sinh ra cho tới bây giờ chẳng khác nào dùng tư duy một đứa trẻ để chứng kiến mọi thứ.
Những gì nó đã chứng kiến sẽ khiến nó đưa ra lựa chọn thế nào cho tương lai đây?
Tựa như khi Nhâm Tiểu Túc thấy Trương Bảo Căn bị binh sĩ hàng rào 113 bắt đi, hắn lập tức lựa chọn che giấu bẩn thân, trở thành một người bình thường trong mắt hàng rào.
Bằng không hắn cũng đâu cần che giấu, đường đường chính chính làm một siêu phàm giả tự do tự tại.
Hiện tại, hẳn AI cũng giống hắn khi trước.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nhâm Tiểu Túc dần chìm vào giấc ngủ, chỉ là hai bàn tay của hắn và Dương Tiểu Cận vẫn không hề buông lơi.

Sáng sớm hôm sau, khi Hỏa Chủng lần nữa nghỉ ngơi, Nhâm Tiểu Túc dứt khoát ôm chồng cà mên phóng tới chỗ nấu ăn.
Đám binh sĩ liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc, không khỏi nghĩ tới khi thiếu niên phóng tới sẽ hô, ta gọi tên, các ngươi dám trả lời không.
Cơm nước xong xuôi, Nhâm Tiểu Túc không thể chờ đợi mà đi tìm P5092 để mượn tạp chí.
P5092 thấy Nhâm Tiểu Túc tới thì vui vẻ hỏi:
- Sáng sớm đã tới rồi? Ngươi tưởng đây thật sự là nhà mình à.
- À à…
Nhâm Tiểu Túc nhìn tạp chí trong tay quan quân:
- Ngươi xem hết trang nhất với trang hai rồi hả, cho ta xem ké với.
Bạn cần đăng nhập để bình luận