Đệ Nhất Danh Sách

Chương 767: Chiến Tranh Bắt Đầu

Vương Uẩn ở trong ngục giam bí mật trải qua một trận bệnh nặng.
Kỳ thật hiện tại siêu phàm giả rất khó bị bệnh, Vương Uẩn biết hắn chỉ là bị tức tới sinh bệnh mà thôi.
Vất vả lắm hắn mới leo được tới vị trí người quản lý cục tình báo của Khổng thị.
Kết quả lúc này vừa mới ngồi được một hôm, ngồi còn chưa nóng chỗ đã bị người ta lừa rồi.
Hơn nữa còn không phải một nhà sa hố hắn là là Vương thị cùng Tây bắn một lần sa hố hắn.
Hai nhà này hẳn không hề hợp mưu gì nhưng lại ra tay cùng một lúc, tạo thành hiệu quả bạo kích cho hắn….
Về vấn đề ở tiền tuyến, Vương Uẩn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ thật việc này có phần kỳ quặc.
Tuy không phải ai cũng có thể tiến vào bộ chỉ huy và tiếp xúc với hệ thống tác chiến nhưng binh sĩ bình thường không cách nào có thể mang thiết bị điện tử tiến vào quân doanh cả.
Đây là thế cục do An Kinh tự và Vương thị tạo thành. Đối với những người đó mà nói, việc dựa vào một cái ổ cứng để đối phó tiền tuyến Khổng thị còn chẳng hiệu quả bằng họ tự tay làm.
Những cách khác tuy hơi khó hơn nhưng không phải không có.
Họ lại lợi dụng hắn để thực hiện chuyện này cho thấy đám người đó muốn chơi hắn.
Vì thế, Vương Uẩn bỗng nhiên nhận ra, đối phương vẽ vời thêm chuyện chắc chắn là để gài bẫy hắn rồi….
Nếu hắn không thành công, đối phương vẫn có thủ đoạn khác đối phó, làm tê liệt tiền tuyến.
Sau đó cộng với phía bên đại lừa dối ra tay, Vương Uẩn càng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra!
Quá thất đức!
Hiện tại Vương Uẩn cảm thấy người sửa lại ký hiệu để thủ hạ hắn rút lui cũng là Nhâm Tiểu Túc và đại lừa dối.
Dù hắn không có chứng cớ gì nhưng hai chuyện này đều thiếu đạo đức như nhau!
Theo tình hình chung mà nói, người có thể vô lại như thế thật sự rất khó tìm.
Bất quá Vương Uẩn nghĩ mãi không ra, mọi người không thù không oán.
Vì sao hai nhà đó đều đồng loạt nhắm vào hắn? nhằm vào chính mình?
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng từng hỏi đại lừa dối về chuyện này.
Nhâm Tiểu Túc không biết việc gài bẫy Vương Uẩn sẽ mang tới lợi ích gì.
Đại lừa dối trả lời, rất cần thiết.
Nếu để người như Vương Uẩn gia nhập hệ thống tình báo Khổng thị là chuyện cực kỳ nguy hiểm với các thế lực khác.
Từ lúc mới vào hệ thống tình báo, Vương Uẩn đã chứng tỏ được sự tài giỏi của mình.
Hắn chấp hành nhiệm vụ được giao gọn gàng mà linh hoạt, năng lực điều tra hiếm người địch lại, hơn nữa còn có trí nhớ thiên hạ vô song….
Người như vậy nếu ở địa vị thấp hoàn toàn không có cách nào phát huy hết năng lực của mình.
Thế nhưng nếu để hắn trở thành người quản lý cục tình báo thì chẳng khác nào một trận đại nạn với gián điệp của các thế lực khác.
Nói không chừng một lúc nào đó, làm không tốt chiến hữu của ngươi sẽ bị hắn lôi ra tra tấn thảm hại.
Vì thế, nếu nhân tài như vậy không tới Tây bắc thì nên giết hắn cho sớm.
Đương nhiên, đại lừa dối càng có khuynh hướng để Vương Uẩn trải qua một ít khổ sở rồi tới Tây bắc là tốt nhất.
Từ trước tới nay, đại lừa dối làm việc cứng rắn lại minh bạch. Đã kêu ngươi tới Tây bắc thì phải khiến ngươi trừ Tây bắc ra không còn chỗ nào khác có thể đi…
Điều duy nhất ngoài ý muốn là, theo kinh nghiệm từ trước tới giờ của đại lừa dối, dù Khổng Đông Hải có đa nghi tới đâu cũng không thể vì một tấm hình thế này mà nghiệm hình bức cung với Vương Uẩn.
Tối đa chỉ khiến Vương Uẩn không được trọng dụng nữa thôi.
Kết quả hắn không ngờ Vương thị đồng loạt ra tay, trực tiếp đẩy Vương Uẩn vào con đường này…
Cho nên, hiện tại đại lừa dối đã bắt đầu nghĩ tới việc cứu Vương Uẩn rồi…
Chỉ là Vương Uẩn không kịp chờ tới khi có người tới cứu thì chiến tranh giữa Khổng thị và Hỏa Chủng đã nổ ra.
Ở bên cảnh của Khổng thị và Hỏa Chủng, binh sĩ nằm trong vị trí của Khổng thị đột nhiên vượt quá phạm vi canh gác, phát sinh chiến đấu không cần thiết với Hỏa Chủng.
Điều này khiến Khổng thị bất ngờ, vì hệ thống tác chiến đã bị phá hư nên dù ban chỉ huy đã hạ lệnh lui về thì tổ đội tác chiến này vẫn như bị lạc đường, đi vào địa bàn của Hỏa Chủng.
Sau đó, hai bên bắt đầu đánh nhau.
Nhân số không hơn trăm người nhưng vào xế chiều ngày hôm đó, hai bên đều có binh sĩ được huấn luyện tham gia, dẫn tới một hồi giằng co kịch liệt.
Núi Bách Xích là giao giới của hai bên.
Lúc trước nơi này là một vùng non xanh núi biếc, thế nhưng bây giờ đã biến thành cối xay thịt người.
Không ai biết vì sao tổ đội đó của Khổng thị lại đột nhiên lạc đường, cũng chẳng ai biết mục đích của trận chiến này là gì mà hai bên lại đột nhiên đánh nhau.
Bộ chỉ huy Khổng thị nhận được tin tức thì dứt khoát phát một binh đoàn tới hỗ trợ, đồng thời thay đổi trang thiết bị liên lạc của tiền tuyến.
Dựa theo ý nghĩ của họ, chẳng lẽ Hỏa Chủng đã nắm được nhược điểm của Khổng thị nên mới dám tuyên chiến vào lúc này? Người đã đưa tới cửa, Khổng thị ta đánh cho các ngươi hết lớn lối kiêu ngạo.
Dù không có binh sĩ thiết giáp thì sao, Khổng thị ta vẫn nắm quyền sinh sát của các ngươi trong tay!
Những năm gần đây, Hỏa Chủng và Khổng thị không ngừng xung đột.
Hai bên đã vốn có thù hận, hiện tại là thời điểm tốt nhất để báo thù.
Dù bị cả một lữ đoàn tấn công thì Hỏa Chủng cũng không lùi bước, ngược lại chuyện này như nằm trong dự liệu và có vô số binh sĩ mai phục sẵn.
Khổng thị cũng chẳng cam lòng yếu thế, họ muốn là chiếm được nhất tuyến Bách Xích, cho Hỏa Chủng một trận giáo huấn nhớ đời.
Binh sĩ Khổng thị mang theo thiết bị phát đoạn ghi âm kia xông lên chiến trường
Ngoài ý muốn, quân nhân tiền tuyến Khổng thị lại phát hiện thứ này chẳng có tí tác dụng nào với Hỏa Chủng cả.
Không có ai mất đi ý thức, miệng sùi bọt mép, ngược lại như càng thêm hăng hái hơn.
Điều này khiến binh sĩ Hỏa Chủng có phần không kịp trở tay, liên tiếp bị đánh lùi!
Khổng Phương Quân là chỉ huy tác chiến không khỏi bối rối.
Không phải nói gián điệp trong nội bộ hàng rào đã được thanh lý cả rồi à.
Không phải bảo âm tần này đã được kiểm nghiệm rồi ư? Vì sao binh sĩ Hỏa Chủng trước mặt họ lại chẳng sợ âm tần này chút nào?
Cho nên, đây là cạm bẫy mà Hỏa Chủng dựng lên. Đối phương đã sớm chuẩn bị kỹ, dùng cái giá lớn là mấy trăm mạng người để dẫn Khổng thị mắc lừa.
Họ hi sinh mạng sống của hơn sáu trăm điệp viên khiến Khổng thị tin là thật! Trong đó thậm chí còn có gián điệp nằm vùng trong quân đội. Điều này khiến Khổng thị tin tưởng chẳng chút nghi ngờ!
Vào lúc Khổng thị cho rằng bản thân ăn chắc Hỏa Chủng thì họ phát hiện mình bị lừa rồi!
Nếu không có đoạn âm tần này, e rằng binh sĩ tiền tuyến Khổng thị sẽ cố thủ trận địa phòng ngự chứ không xuất kích.
Hơn nữa, đây còn là chủ động tiến công dưới tình huống đội thiết giáp đều đã bị vô hiệu hóa!
Vương thị và Hỏa Chủng diễn trò cực kỳ ăn ý.
Sau khi giết được ngần ấy siêu phàm giả trong Thánh Sơn, họ lại liên thủ chiếm hết tiên cơ trong trận chiến với Khổng thị kỳ này.
Khổng Phương Quân cũng không ngờ tới, e rằng lần này thứ họ phải đối mặt không chỉ có Hỏa Chủng mà còn là trọng binh xâm lấn từ phương Tây của Vương thị!
Cuộc hỗn chiến này chỉ mới là mở màn cho trận chiến giữa liên minh các hàng rào.
Mọi người ai cũng muốn có được một phần của chiếc bánh ngọt mang tên Khổng thị này.
Giờ khắc này, bất kỳ tập đoàn này cũng nhận ra thời hòa bình của liên minh hàng rào đã kết thúc.
Nhân loại sắp sửa nghênh đón một thời đại mới chỉ có chiến tranh và máu tanh.
Hòa bình chẳng biết tới lúc nào mới có thể hàng lâm lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận