Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1045: Thiếu Soái Nhân Nghĩa


Nói thật, lúc Nhâm Tiểu Túc thảo luận chính sách Tây Bắc với đám Vương Việt Tức, hắn có chút không được tự nhiên. Đây cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là cách làm việc của hai bên ngược nhau mà thôi.
Chẳng biết vì sao, ở cùng những người đứng đắn như Vương Việt Tức, Nhâm Tiểu Túc luôn cảm thấy có phần gò bó, làm gì cũng phải đứng đắn có kế hoạch, không phù hợp với tính cách của hắn.
Hiện tại cùng hợp mưu cùng đại lừa dối, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, đây mới là bộ dáng nên có a!
"Đầu tiên chúng ta phải kéo những người này về…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi cũng biết, những người đó chịu đói tại Trung Nguyên. Hiện tại còn đỡ, có vỏ cây gì đó gặm qua ngày. Nhưng đợi khi mười vạn nạn dân và lưu dân chạy tới, nói không chừng tổng số sẽ vượt qua trăm vạn. Dù cây gặm rễ cây cũng không đủ. Lúc đó họ sẽ vì ta mà chết đói, trong lòng ta thật sự thống khổ!”
Đại lừa dối vội vàng nói:
"Thiếu soái nhân nghĩa, không ngờ Thiếu soái không chỉ văn thao vũ lược mà còn biết lo mối lo của thiên hạ. Ta suy nghĩ tỉ mỉ, cảm thấy chúng ta không thể để họ chết đói như vậy được!”
Hai người nhìn nhau, sau đó ý vị thâm trường nở nụ cười...
"Hơn nữa…"
Đại lừa dối chuyển giọng:
"Nạn dân và lưu dân chúng ta cần giúp đỡ không chỉ có của Chu thị đâu!"
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
"Còn ai nữa?"
"Thiếu soái, ngươi quên ta vừa nói gì à. Một ít tàn quân của Hỏa Chủng đã chạy tới nơi tiếp giáp giữa phương bắc và Thảo Nguyên. Người đứng đầu của họ đã bị Vương thị giết chết, hiện tại họ chẳng khác nào quần long vô thủ…”
Đại lừa dối nói:
"Họ ngạo khí ngút trời, ai cũng không phục, mặc kệ đến địa bàn của ai, ai thu nhận họ cũng đều đau đầu vô cùng, nhưng Tây Bắc chúng ta lại may mắn có được người khuất phục được họ…”
Người đại lừa dối nói chính là P5092!
Phải biết, trận chiến ở Trường Thành phương bắc đã giúp P5092 có được sự tôn trọng và kính để của đại đa số binh sĩ Hỏa Chủng.
Những quan quân kia vì tranh giành chức vị mà đưa ra chỉ lệnh sai lầm, cuối cùng chính P5092 đã vì đại cục mà một mình gánh vác hết thảy. Hành vi này không chỉ đại nghĩa diệt thân mà còn là đại ân với các tướng lãnh Hỏa Chủng.
Nếu những người khác muốn thu phục tàn quân Hỏa Chủng, xem chừng những tướng sĩ Hỏa Chủng dù hiện tại dã thành tàn binh bại tướng thì vẫn sẽ bảo trì ngạo khí như cũ, không chịu tiếp nhận chiêu an. Nhưng là P5092 thì khác!
Nhâm Tiểu Túc vỗ trán:
"Đúng rồi, còn có vô số tướng sĩ Hỏa Chủng chịu đói tại phương bắc. Việc này nếu để P5092 biết, chỉ sợ chính hắn cũng không đành lòng a. Những tướng sĩ đó đổ máu vì Trung Nguyên. Khi nghe họ nói sẽ chiến đấu để bảo vệ Trung Nguyên, chính ta cũng có chút động dung. Ai lại nhẫn tâm để bọn họ chịu đói? Cho người gọi P5092 tới cho ta.”
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cùng đại lừa dối nhìn nhau, sau đó lại ý vị thâm trường nở nụ cười...
Đợi cho P5092 tới nơi, Nhâm Tiểu Túc trực tiếp nói rõ:
"Là thế này, ta cần ngươi tới phương bắc Trung Nguyên một chuyến để triệu tập bộ hạ và chiến hữu cũ của ngươi cùng tới Tây Bắc."
Bấy giờ, đại lừa dối lại bổ sung một chút về hiện trạng của những tướng sĩ Hỏa Chủng đó.
Quả nhiên P5092 nghe xong liền lộ vẻ mặt không đành lòng. Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, con hàng này lãnh tĩnh thì lãnh tĩnh, nhưng vẫn rất coi trọng tình nghĩa.
Chỉ là P5092 nghi ngờ nói:
"Nhưng dựa theo lời đại lừa dối, tướng sĩ Hỏa Chủng còn hơn một vạn người, bọn họ làm thế nào để vượt qua Vương thị tới Tây Bắc?"
"Cái này ngươi không cần lo… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta có một phong thư tự viết, ngươi trực tiếp theo thương đội của thương hội Tây Bắc tới Thảo Nguyên. Tới nơi ngươi giao bức thư này cho khả hãn, hắn sẽ an bài giúp các tướng sĩ di chuyển. Đến lúc đó các ngươi hãy vòng qua phương bắc Thảo Nguyên quay về Tây Bắc!"
Hai mắt đại lừa dối tỏa sáng, bằng hữu Thiếu soái trải rộng khắp thiên hạ thật tốt a. Người bình thường muốn lĩnh hơn một vạn tướng sĩ vòng qua Thảo Nguyên, không chỉ lo lắng vấn đề lương thực mà còn sợ dân du mục tập kích. Nhưng bây giờ thì khác, khả hãn Thảo Nguyên chính là em trai Thiếu soái, không chỉ không ai dám tập kích mà còn có trâu ngựa hỗ trợ vận chuyển nữa...
P5092 nghe xong thì hơi cúi người, nghiêm túc đối với Nhâm Tiểu Túc:
"Cảm ơn Thiếu soái vẫn còn nhớ đám chiến hữu từng kề vai chiến đấu tại Trường Thành."
Nhâm Tiểu Túc cười hòa ái:
"Bọn họ bảo Trung Nguyên khiến ta vô cùng cảm động, ta sao có thể quên được, mau đi đi!"
P5092 rời đi, đại lừa dối bắt đầu tính toán:
"Chuyện tăng cường quân bị hàng rào 144 đã được giải quyết. Trưng binh trong hàng rào được tầm ba ngàn người. Đến lúc đó tàn binh của Hỏa Chủng sẽ giúp quy mô của chúng ta đạt tới hơn 2 vạn. Hơn nữa năng lực chiến đấu của Hỏa Chủng rất mạnh, tố chất thân thể từng người còn lợi hại hơn cả đội quân mũi nhọn của chúng ta. Với đội quân này, trong Tây Bắc không còn ai mạnh hơn Thiếu soái nữa."
Nhâm Tiểu Túc khách khí vẫy vẫy tay:
"Khục khục, khiêm tốn, khiêm tốn thôi."
Thời điểm hai người nghiên cứu thảo luận kế hoạch đại hưng Tây Bắc 2.0 không có ai khác ở đó. Ban đầu còn có Dương Tiểu Cận nhưng sau khi thấy “diễn xuất” của hai người thì trực tiếp bỏ đi chợ…
Hiện giờ quân bị của Tây Bắc đã tăng cường lên đến 13 vạn binh lực. Mà 2 vạn đại quân của Nhâm Tiểu Túc sẽ trở thành binh lực mạnh nhất trong tất cả Tây Bắc.
Quân lương, thương mại và mậu dịch của hàng rào 144 xem như đã ổn. Lương thực thì để Chu Nghênh Tuyết cung cấp khoai tây, sau đó họ lại mua thêm lương thực từ Khánh thị, chỉ cần qua hết năm nay, đợi mọi người khai hoang xong, sang năm nhất định có thể đuổi kịp nhu cầu cung ứng.
Về phần quân giới, đại lừa dối cũng thể hiện không cần lo việc này. Chỉ cần quân đội hình thành, Tư lệnh tự nhiên sẽ phối hợp. Tây Bắc thiếu lương thực nhưng chưa bao giờ thiếu quân bị.
Trước đó, Tây Bắc vì sống sót qua loạn thế đã khiến công nghiệp cùng nông nghiệp bị trì trệ. Nhưng hiện tại sự trì trệ này rất nhanh sẽ được điều chỉnh lại.
Lúc này, nan đề bọn họ cần suy nghĩ là làm sao để dẫn nạn dân của Chu thị về.
"Chỉ sợ Chu thị cùng Vương thị sẽ không ngồi nhìn đâu…. "
Đại lừa dối nói:
"Chúng ta biết tầm quan trọng của nhân khẩu, Vương Thánh Tri cũng vậy. Hiện tại muốn đi từ Chu thị tới Tây Bắc phải ngang qua Vương thị, ngược lại phải đi đường núi, như vậy nạn dân sẽ không chịu nổi đâu. Làm sao để họ chịu đi cùng chúng ta chứ?”
Rất nhiều người vì AI mà quên mất tài trí mưu lược của Vương Thánh Tri. Phải biết, mấy năm trước hắn đã có thể xoay Chu thị như chong chóng. Sách lược với hàng rào 61 lại càng khiến Khổng thị và Chu thị tức tới nghiến răng kèn kẹt.
Loại mưu sĩ sau màn này sao có thể đứng nhìn Tây Bắc nghễnh ngãng đào người từ Chu thị? Phải, Vương Thánh Tri đã sớm xem Chu thị là vật trong túi a.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Không cần lo lắng, ta tự mình tới Trung Nguyên một chuyến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận