Đệ Nhất Danh Sách

Chương 821: Nhiệm Vụ Mới

Thả tù nhân trong phòng giam cơ mật không phải Nhâm Tiểu Túc nhất thời nghĩ tới.
Chung quy tù nhân nơi này hận Khổng thị thấu xương, thả họ ra ngoài tất nhiên có lợi cho Nhâm Tiểu Túc.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không thả họ vô điều kiện…
Đám người Quý Tử Ngang dẫn Nhâm Tiểu Túc đi vào phòng giam cơ mật, Vương Uẩn đi theo sau, nói:
- Nơi này có tổng cộng 313 tù nhân.
Trong đó có 17 người ta đề nghị ngươi đừng thả ra.
Vì họ đều là gián điệp của Vương thị và Chu thị.
Hơn nữa năng lực rất tốt.
Trong trí nhớ của ta, lúc thẩm vấn 17 người này, họ cố tình nói ra một ít tin tức của Tây bắc để đánh lạc hướng người thẩm vấn.
Thả họ ra ngoài tuyệt đối không có lợi cho Tây bắc.
Đợi họ quay lại tập đoàn của mình, nói không chừng sẽ trở thành tai họa ngầm cho Tây bắc trong tương lai.
Giờ khắc này, đại lừa dối cảm thấy những đau khổ hắn phải chịu từ khi vào phòng giam tới giờ đều đáng giá.
Tây bắc được siêu phàm giả thông minh như Vương Uẩn trợ giúp, rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên đơn giản hơn.
Có được Vương Uẩn chẳng khác nào có được kho tin tức của Khổng thị.
Tổ chức tình báo của Tây bắc do Vương Phong Nguyên tổ chức, đại lừa dối chỉ là một chủ sự bên ngoài mà thôi.
Cho nên đại lừa dối hiểu rất rõ những tin tình báo mà Vương Uẩn có được trị giá lớn thế nào.
Muốn có được, chỉ sợ sẽ mất rất nhiều tiền tài và tinh lực, trả giá hơn trăm mạng nhân viên nằm vùng.
Hiện tại Vương Uẩn lại chủ động hỗ trợ Tây bắc, việc này thật sự rất tốt.
Đại lừa dối nghĩ tới đây thì tâm tình khoan khoái vô cùng!
Nhâm Tiểu Túc như có điều suy nghĩ:
- Nhưng cứ để họ ở đây thì tàn nhẫn quá.
- hi vọng vào giờ khắc mấu chốt ngươi sẽ không có lòng dạ đàn bà…
Vương Uẩn lạnh lùng nói.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- À, thế thì không, ngươi lo lắng quá rồi.
Nói xong mọi người cũng đi tới phòng giam.
Khi tới phòng giam đầu tiên, Nhâm Tiểu Túc dò xét nhìn vào bên trong.
Tù nhân bị nhốt có sắc mặt trắng xám, rõ ràng đã rất lâu rồi chưa được tiếp xúc với ánh mặt trời.
Những người này nhất định rất muốn được hít thở không khí trong lành ngoài kia.
Chỉ có người không có tự do mới biết tự do đáng quý cỡ nào.
Bấy giờ, tù nhân đều biết phòng giam cơ mật đã gặp chuyện không may.
Hiện tại họ thấy Quý Tử Ngang cùng đám đại lừa dối đứng ngoài hành lang thì lập tức gào thét:
- Chỉ cần thả chúng ta ra, kêu chúng ta làm gì cũng được!
- Xin hãy thả chúng ta ra!
Sau khi một người bắt đầu, tất cả tù nhân trong hành lang đồng loạt kêu gào ầm ĩ.
Nhâm Tiểu Túc đứng đối diện phòng giam đầu tiên, nghiêm túc nói:
- Nói ba tiếng cám ơn, chỉ cần ngươi đủ thành khẩn ta sẽ thả ngươi.
Vương Uẩn, Quý Tử Ngang, đại lừa dối ngớ người.
Đây là sao, nửa đêm ngươi xông vào phòng giam chỉ để làm việc tốt à?
Đám tù nhân như đang nằm mơ.
Bất quá nói mấy tiếng cám ơn cũng không có gì khó, đâu phải kêu đối phương là ba hay mấy từ mang tính vũ nhục như thế đâu.
Vì thế tù nhân này quyết đoán nói:
- Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn!
“Điểm cảm tạ tới từ Lưu Thiên Hà, +1!”
“Điểm cảm tạ tới từ Lưu Thiên Hà, +1!”
“Điểm cảm tạ tới từ Lưu Thiên Hà, +1!”
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ.
Nửa đêm hắn chạy tới đây không phải để kiếm cảm tạ tệ à?
Bất quá hắn cũng không tham, thời gian cấp bách, hắn không thể ở lại đây lâu được.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc ném cho Vương Uẩn một chùm chìa khóa:
- Ngươi hẳn nhớ được mấy cái chìa khóa này mở được phòng giam này?
- Nhớ rõ…
Vương Uẩn gật đầu.
- Mở cửa đi.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Vốn hắn có thể dùng Hắc đao mở cửa nhưng Nhâm Tiểu Túc không muốn quá nhiều người biết được hình dáng Hắc đao của hắn.
Giám ngục đều chết hết cả rồi.
Trừ giám ngục thì bên ngoài hiện tại chỉ có nhóm đại lừa dối, dù sao tất cả đều là người của Tây bắc, có thấy cũng không sao.
Nhâm Tiểu Túc lần lượt bắt những tù nhân khác làm theo.
Từng người từng người được thả ra, điều khiến Nhâm Tiểu Túc vui mừng là những người này cảm tạ đều rất chân thành, không thành khẩn cũng chỉ có vài người mà thôi.
Tính toán một tí, cảm tạ tệ Nhâm Tiểu Túc đã có được gần chạm mốc 4000 rồi.
Lần thu hoạch cảm tạ tệ trong nhà giam này chỉ sợ sẽ sẽ hơn 5000 cảm tạ tệ mất!
Vào lúc này, Vương Uẩn thấy Nhâm Tiểu Túc đi tới phòng giam tiếp theo, nhắc nhở:
- Người này là một trong 17 người ta nhắc tới.
Nói xong Vương Uẩn thờ ơ không để ý nữa, chỉ muốn đứng nhìn xem Nhâm Tiểu Túc sẽ xử lý thế nào.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa đi tới trước cửa phòng giam, không chờ người kia kịp mở miệng đã trực tiếp ném lựu đạn vào….
Một tiếng ầm vang lên, phòng giam bị nổ cho bụi bay mù mịt.
Vương Uẩn và Quý Tử Ngang đứng hình!
Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc nói gì nhỉ, hình như là không thả họ ra thì quá tàn nhẫn rồi.
Cho nên ý Nhâm Tiểu Túc là… để đối phương chết thoải mái một chút!?
Đây chẳng lẽ chính là lời nói ấm áp, hành động tàn nhẫn trong truyền thuyết đó à?
Giờ khắc này Vương Uẩn mới hiểu được bản thân đã hiểu lầm vị Thiếu soái từ Tây bắc này rồi.
Vừa rồi hắn còn lo thằng này sẽ làm việc sẽ mang lòng dạ đàn bà gì đó.
Rõ ràng tên này là ác ma trong ác ma mới đúng!
Khó trách đám chết tiệt Tây bắc chấp nhận thiếu niên này.
Vương Uẩn là loại người chỉ biết tỏ vẻ hung ác là giỏi, thật sự không cùng đẳng cấp với Nhâm Tiểu Túc.
Vương Uẩn lẩm bẩm:
- Ngươi… ngươi…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc quay đầu nhìn:
- Sao vậy?
- Không có gì…
Vương Uẩn ê răng.
- Khi nào gặp được người tiếp theo nhớ nói ta biết…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đi tiếp.
Sau khi phòng giam này bị phá hủy, những tù nhân khác đều có chút luống cuống.
Nhâm Tiểu Túc tươi cười nhìn những tù nhân đó, nói:
- Nói cám ơn ta sẽ tha cho các ngươi.
Một tù nhân lo sợ hỏi:
- Vừa rồi tên đó làm gì mà ngươi cho nổ hắn vậy…
Nhâm Tiểu Túc cười mỉm:
- Vì hắn không nói cảm ơn:
Tù nhân nọ:
- ???
Đại lừa dối:
- …
Vương Uẩn:
- …
Quý Tử Ngang:
- …
Nói thật, chỉ dựa vào việc Nhâm Tiểu Túc đủ để thấy hắn càng điên cuồng hơn so với Lý Thần Đàn rồi.
Trong mắt tù nhân, Nhâm Tiểu Túc vì một tiếng cám ơn cướp ngục.
Ai không nói cám ơn, hắn sẽ nổ chết người đó.
Hành động này có khác nào bệnh nhân tâm thần đâu.
Tù nhân này nuốt nước bọt nói:
- Cám ơn.
“Điểm cảm tạ tới từ Tề Giới Sinh, +1!”
Nhâm Tiểu Túc phất tay:
- Được rồi, thả hắn ra.
Tề Giới Sinh thấy Vương Uẩn mở phòng giam cho hắn thì nhất thời mừng rỡ, không ngờ chỉ cám ơn có một tiếng đã được tự do lại rồi!
Bất quá sau khi hắn đẩy cửa đi ra thì nghe thấy Nhâm Tiểu Túc đi tới bên cạnh, tiếng gây gổ vang lên.
Lúc này, dù tù nhân đối diện nói cám ơn rồi nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa nhận được một tí cảm tạ tệ nào!
Nhâm Tiểu Túc đen mặt:
- Ngươi cám ơn không thành tâm còn muốn ta thả ngươi?!
Tù nhân kia cãi lại:
- Ta cảm ơn thế nào mà không thành tâm.
Ngươi chỉ dùng ánh mắt nhìn mà biết ta có thật lòng không hả?
Bấy giờ cung điện đột nhiên lên tiếng:
“Nhiệm vụ đạt được 66 cảm tạ tệ từ tù nhân này.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, đây không phải làm khó hắn à.
Hiện tại một tệ hắn còn chả nhận được, 66 tệ lấy kiểu gì?!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
Hắn im lặng một chút rồi nói:
- Ta cám ơn con mẹ nhà ngươi!
Kết quả tù nhân nghe xong thì tức giận nói:
- Cám ơn cái tổ tông tám đời nhà ngươi!
“Điểm cảm tạ tới từ Trịnh Hỉ Định, +1!”
Nhâm Tiểu Túc mặt không chút thay đổi nói:
- Cám ơn cái bà nội nhà ngươi!
Trong phòng giam:
- Cám ơn cái cha ngươi!
“Điểm cảm tạ tới từ….”
Đám Vương Uẩn đứng bên cạnh đột nhiên phát hiện Nhâm Tiểu Túc cứ thế đứng cãi lộn với tù nhân.
Nơi này là phòng cơ mật, người trước mắt họ là Thiếu soái Tây bắc nhưng hắn không chút để ý tới hình tượng, cứng rắn chiến đấu 300 hiệp với người đối diện, mãi tới khi mắng đến đã đời mới thôi!
Vương Uẩn kinh ngạc:
- Ngươi này là Thiếu soái Tây bắc thật à?
Quý Tử Ngang cười rộ lên:
- Ta lại cảm thấy rất thú vị à nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận